Editor: Xám
Chuyện của Nhan Mẫn xảy ra quá nhanh, thậm chí trong triều đình và dân gian còn có một số người không phản ứng kịp. Tâm trạng Huệ phi cực kỳ phức tạp, suy cho cùng Nhan Mẫn là con nuôi dưỡng dưới tên bà ta, nói ra cũng có vài phần tình mẫu tử. Nhưng Huệ phi cũng cảm nhận sâu sắc rằng mình không có sức xoay chuyển trời đất, cuối cùng đành phải viết một phong thư, bảo Tần Cửu phái người đưa đến Thiên Thần tông. Người bọn họ ủng hộ đã sụp đổ, chuyện lớn bậc này, đương nhiên là phải thông báo cho tông chủ.
Chuyện lớn bậc này đã sớm truyền đi khắp trong ngoài triều đình và dân gian, đương nhiên không thể giấu được Liên Ngọc Nhân, Tần Cửu biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, bởi vì nàng đã có đối sách từ trước, cho nên lập tức làm theo phân phó của Huệ phi, phái người truyền tin đến Thiên Thần tông.
Mặc dù Vương Hồ và Sương Ngọc đã bố trí cho Khang Dương Vương đánh bạc, nhưng xét thấy Khang Dương Vương cải trang ra ngoài, mà với tư cách tiểu dân thông thường, cũng không thể nhận biết vương quan, cuối cùng chỉ dính một tội danh tự mình đánh bạc, sau khi bị giam trong lao vài ngày đã được thả ra ngoài. Bọn họ tuân theo phân phó của Tần Cửu, bán cửa hiệu đi, làm như đã không thể sinh sống tại kinh thành nữa, trong một đêm đã lặng lẽ rời khỏi Lệ Kinh.
Ngay khi trong kinh còn đang chấn động vì chuyện của Nhan Mẫn, sinh nhật của Lưu Liên đã đến.
Mặc dù lúc trước Tần Cửu đã từng nói không đến dự sinh nhật của hắn được, nhưng bây giờ ngẫm lại, đã mấy năm rồi không tổ chức sinh nhật với hắn. Nàng biết Lưu Liên thích những thứ như giấy và bút mực, đã dày công chọn lựa một cái nghiên mực Tùng Hoa, cuối cùng nhớ ra bức họa mình mua ở tiệm tranh chợ Tây, nghĩ mình chỉ tùy tiện mua về, vốn cũng không dùng, bèn bảo Lệ Chi gói chung cuộn tranh và nghiên Tùng Hoa chung lại, đưa đến phủ Lưu Liên.
Hôm ấy, Tần Cửu không hề muốn để Lưu Liên dính dáng đến chuyện của Nhan Mẫn, cho nên không nói tường tận cho hắn chuyện đó, chỉ hữu ý vô ý nhắc đến với hắn. Nhưng không ngờ, biểu hiện của Lưu Liên lại bình tĩnh và cơ trí đến bất ngờ. Lưu Liên hiện giờ còn trưởng thành nhanh hơn dự đoán trước đây của nàng nhiều. Hơn nữa, có lẽ hắn đã mơ hồ nhìn ra, thật ra nàng không hề đồng lòng với Thiên Thần tông, cho nên không chán ghét nàng giống như trước đây nữa.
Phủ đệ của Lưu Liên và phủ đệ của Tần Cửu cách nhau không xa, không cần ngồi xe ngựa, chỉ đi bộ vòng qua một con đường là đến. Khi Tần Cửu đến phủ của Lưu Liên, lập tức nhìn thấy vài cỗ xe ngựa dừng trước cổng lớn, rõ ràng đã có người nhanh chân đến trước.
Quản gia hộ vệ trong phủ Lưu Liên đều do nàng an bài, nhìn thấy nàng đến, vội vàng ra nghênh đón, Tần Cửu hỏi: "Đã có ai đến rồi?"
Quản gia thấp giọng nói: "Tam công chúa Vân Thiều quốc, Nghiêm Vương, An Lăng Vương, còn có vài vị quan viên của bộ Hình đều đã đến tặng lễ vật. Hiện giờ, mấy vị quan viên bộ Hình đã đi rồi, chỉ có tam công chúa Vân Thiều quốc, Nghiêm Vương, An Lăng Vương được mời ở lại dùng cơm."
Tần Cửu nhíu mày: “Làm sao mà bọn họ biết hôm nay là sinh nhật của chủ nhân nhà ngươi?" Năm nay Lưu Liên mới vào kinh cùng nàng, lại chưa đừng tổ chức sinh nhật ở đây, tại sao những người này lại biết, nếu nói Thượng Sở Sở biết thì không kỳ lạ, chỉ là tại sao Nhan Túc và Nhan Duật biết?
Quản gia hạ giọng nói: "Hôm qua chúng tiểu nhân đi mua bánh thọ, gặp được Tây Thi cô nương của phủ Nghiêm Vương. Về phần An Lăng Vương đại nhân và vài vị quan viên của bộ Hình, lại là Tần đại nhân mời, vừa rồi dùng bữa xong đã rời đi rồi."
Thì ra là thế, Tần Cửu gật gật đầu. Nàng biết Lưu Liên vẫn luôn rất sùng bái Nhan Túc, nhưng không ngờ hắn sẽ mời hắn ta đến tiểu yến sinh nhật của hắn. Dưới sự dẫn đường của quản gia, Tần Cửu lập tức đi về phía phòng khách trong phủ. Phòng khách xây ở trong hậu viên, xung quanh là cây cối xanh mướt, cỏ thơm um tùm.
Thượng Sở Sở nhìn thấy Tần Cửu đầu tiên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi nghênh đón: “Tần tỷ tỷ, sao giờ tỷ mới đến?"
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, mỉm cười quét mắt nhìn trong phòng khách: “Ta vốn định đợi người ta gửi thiệp mời mời ta đến đấy, nhưng ai ngờ đợi nửa ngày rồi, cũng không đợi được, đành phải mặt dày đến thôi."
Nhan Duật nhấc chân bắt chéo, nghiêng người dựa vào ghế dựa, ngón tay nhón một quả nho màu tím, nói với Tần Cửu: "Thì ra không chỉ có một mình bản vương da mặt dày!"
Lưu Liên có chút thiếu tự nhiên đứng dậy nói: "Chẳng phải Cửu gia nói mình bận, sẽ không đến góp vui sao." Thì ra Lưu Liên đã xem lời nói hôm đó của nàng là thật.
Tần Cửu đảo ánh mắt đi, chỉ thấy Nhan Túc mặc một bộ áo bào Khổng Tước đơn giản màu tím, một cây trâm gỗ, toàn thân từ trên xuống dưới không còn vật thừa nào nữa, hắn mang khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, mặt mũi lạnh lùng ngồi đó, vạt áo như nước, ánh mắt khoan thai, dường như thờ ơ liếc nhìn toàn bộ cảnh huyên náo này.
"Cho dù có bận hơn, sinh nhật của Tần thượng thư, ta cũng không dám không đến đâu." Tần Cửu cười bước lên phòng khách.
Lệ Chi mở cái bọc cầm trong tay ra, đưa nghiên mực Tùng Hoa và cuộn tranh đến trước mặt Lưu Liên nói: "Đây là quà mừng Cửu gia chuẩn bị cho Tần thượng thư."
Tỳ Ba vừa nhìn thấy Tần Cửu trình lên một nghiên mực Tùng Hoa và một cuộn tranh, nhận ra là bức họa mua ở chợ Tây, vẻ mặt lập tức cứng lại, dù thế nào cũng nghĩ không rõ, vì sao Tần Cửu tặng bức họa này cho Lưu Liên làm quà sinh nhật.
Lưu Liên còn chưa nhận quà mừng vào trong tay, một cánh tay vươn ra bên cạnh, đã lấy tranh cuốn ra. Nhan Duật giơ cao bức tranh cướp được trong tay: “Đây là tranh vẽ của Cửu gia sao? Để bản vương thưởng thức một chút." Nhan Duật không khách sáo đặt cuốn tranh lên mặt bàn, mở ra từng chút một.
Lưu Liên cũng rất tò mò Tần Cửu tặng cho hắn bức họa gì, cũng chăm chú nhìn xem, cho đến khi tranh cuốn mở ra, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên bức họa vừa mới mở ra, nam tử trong tranh giống như đang sống, cho dù ngươi xoay qua góc nào, đôi mắt trong trẻo đó đều sẽ nhìn về phía ngươi.
Nam tử trong bức họa, cho dù là ai đều có thể nhìn ra chính là Nhan Túc, hắn mặc áo bào đơn giản màu tím nhạt, trong mắt ẩn chứa tình cảm dịu dàng, giữa lông mày cất chứa thâm tình, đang dựa người dưới tàng cây bên hồ, phong thái cả người trau chuốt như ngọc đã dưỡng lâu, thanh khiết như rượu cất trong hầm.
Sắc mặt Tần Cửu khẽ biến đổi.
Phong thái Nhan Túc xuất chúng, trước đây trên phố đã có không ít tiệm tranh lén vẽ hình hắn, nữ tử trong khuê các không ai không cất giữ. Nhớ năm đó, nàng cũng từng tự tay vẽ tranh cho Nhan Túc, về sau không biết vì sao đã truyền ra ngoài, bị tiệm sao in không ít để buôn bán. Trước đây, vì thế mà nàng còn cực kỳ tức giận. Nhưng không ngờ, bây giờ tiệm tranh vẫn đang bán.
Hôm đó, quả thực nàng không nhìn bức họa này đã mua về. Lúc này nhớ đến lời nói có chút mập mờ của vị chưởng quỹ tiệm tranh vẽ kia, chắc là nghĩ Nhan Túc đã hứa hôn với Tô Vãn Hương rồi, không ngờ còn có người lén mua chân dung của hắn.
Ánh mắt Nhan Duật lướt qua bức họa, lập tức nhìn chằm chằm. Nhan Túc cũng thế, rõ ràng vẻ mặt cũng cứng đờ.
Lưu Liên nhìn bức họa, lại nhìn Tần Cửu: “Cửu gia, cái này, thật sự tặng cho tôi sao?"
"Lẽ nào bức họa này là chân dung Cửu gia vẽ Tần thượng thư? Kỹ thuật vẽ của Cửu gia quả nhiên là tuyệt vời." Nhan Duật nhìn bức họa chằm chằm, cười có chút quái dị.
Tần Cửu đi lên phía trước, cầm tranh lên: “Ta đã tặng nhầm rồi, tặng nhầm rồi."
Nhan Duật nhón một quả nho, bỏ vào trong miệng, đột nhiên vị chua trào lên: “Hả, tặng nhầm rồi, vậy chẳng lẽ Cửu gia vốn định tặng cho Túc Nhi?"
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Ta đâu có kỹ thuật vẽ thế này, đây là mua ở cửa hàng ven đường, lúc đó mua nhiều quá, khi đặt ở trong phủ nhà đã lấy nhầm. Thật ra, rất nhiều nữ tử khuê các của Lệ Kinh cũng cất giữ chân dung của An Lăng Vương điện hạ, điện hạ cũng không trách ta giữ bức họa này phải không. Nếu như bây giờ để điện hạ nhìn thấy rồi, vậy chi bằng giao lại cho An Lăng Vương điện hạ đi!." Nói xong lập tức cuốn bức tranh lại, đi đến trước mặt Nhan Túc nói: “An Lăng Vương điện hạ, ngài và Tô tiểu thư đính hôn là chuyện đại hỷ, chắc hẳn nhất định là điện hạ không thiếu châu báu gì đó, bức họa này sẽ tặng cho điện hạ làm quà mừng vậy. Nói ra, ta cảm thấy bức họa này thật sự vẽ ngài rất giống.”
Thật ra Tần Cửu vẫn thật sự không muốn tặng bức họa này cho Nhan Túc. Bởi vì dù sao cũng do nàng năm đó vẽ ra, Nhan Túc người ta vốn đã sớm không thấy hiếm lạ nữa.
Ánh mắt Nhan Túc chăm chú, đưa tay ra ra định nhận lấy.
Tần Cửu đột nhiên lấy cuộn tranh về: “Là ta hồ đồ rồi. Ta tặng gì thì cũng không nên tặng điện hạ bức họa này, nếu như để Tô tiểu thư biết được, sợ là sẽ hiểu lầm. Chi bằng, hôm khác ta sẽ chuẩn bị lễ vật khác để tặng tới vậy. Bức họa này ở lại trong tay ta, e rằng cũng sẽ khiến Tô tiểu thư hiểu lầm, chi bằng hủy nó đi mới thích hợp nhất." Nói xong, lập tức đưa tay mở bức họa ra, hai ba lần đã xé bức họa tan nát.
Vẻ mặt của mọi người trong phòng khách khác nhau, nhưng rõ ràng đều có chút sững sờ.
"Tại sao ta cảm thấy hình như Cửu gia rất hận ta?" Nhan Túc đột nhiên hỏi.
Hận?!
Tần Cửu bình phẩm chữ này.
Đúng vậy, nàng hận hắn.
Mọi người đều nói, nếu như ngươi yêu một người càng sâu, vậy thì khi hắn phản bội ngươi, ngươi sẽ càng hận hắn.
Ngày trước, nàng yêu hắn bao nhiêu, sau này, lại hận hắn bấy nhiêu.
Hành hạ của loại yêu hận này còn sâu hơn hành hạ mà thân thể nhận lấy. Ngày ngày đêm đêm, hành hạ giống như khoét xương giòi bò, quanh quẩn trong lòng nàng vô số lần. Nàng đã từng nghĩ, nếu như có một ngày nhìn thấy hắn, nhất định sẽ trả lại gấp bội những hành hạ này lại cho hắn. Thế nhưng, hôm Tết Nguyên Tiêu đó, nhìn thấy hắn và Tô Vãn Hương thành đôi đành cặp ở phố Thiên Môn, khi hoa đăng nàng đích thân làm được tặng đến tay Tô Vãn Hương, hận thù khắc cốt trong lòng nàng đã đột nhiên biến thành một câu chuyện cười động trời. Mà bản thần nàng, dường như cũng đã đột nhiên biến thành một thằng hề.
Nàng hận hắn có tác dụng gì? Hắn đã sớm tiêu dao tự tại, tình thâm ý trọng với nữ tử khác rồi.
Sau đại kiếp sinh tử, tất cả của ngày hôm ấy, cho dù là yêu hay hận, đều đã hóa thành sương sớm, vào khoảnh khắc hiện ra ánh dưới ánh mặt trời, đã biến mất không còn tung tích.
Hiện giờ, nàng không hận hắn!
Thế nhưng hắn cũng nhất định phải trả cái giá tương ứng cho tất cả những gì hắn làm!
Tần Cửu nhìn dung mạo trong trẻo gần trong gang tấc của Nhan Túc, cười xinh đẹp nói: "Đúng vậy, ta hận ngài, ta nghĩ nữ tử toàn Lệ Kinh đều hận ngài, bởi vì ngài đã lấy Tô Vãn Hương!"
Lông mày Nhan Túc nhíu lại, cười thản nhiên: “Cửu gia nói đùa rồi."
Tần Cửu kéo ghế dựa ra, chậm rãi ngồi xuống: “Là sự thật, còn thật hơn vàng, ta không chỉ hận ngài, ta còn hận Tô Vãn Hương. Điện hạ cũng nên bảo vệ vị hôn thê của ngài thật tốt, bằng không, ngộ nhỡ có vị cô nương đó không nhịn được, xuống tay với Tô tiểu thư, ngài cũng đừng hoài nghi ta, có điều, nói đến chuyện này, ta lại nghĩ đến một chuyện khác. Tam công chúa, người vẫn nhớ vị thích khách ám sát người ở Minh Nguyệt sơn trang chứ, tên gọi Thúy Lan, nghe nói bây giờ nàng ta đã là thị nữ bên người của Tô tiểu thư, chuyệng gì xảy ra đây? Lẽ não nói, vỗn dĩ Thúy Lan chính là thị nữ của Tô tiểu thư, là Tô tiểu thư phái nàng ta đi ám sát tam công chúa?"
Lời nói của Tần Cửu đã thành công gợi lên sự phản cảm của Nhan Túc, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ta đã giải thích rõ ràng chuyện này với hai vị công chúa của Vân Thiều quốc rồi, Thúy Lan không phải thích khách, hơn nữa, chuyện này cũng không đến lượt Cửu gia quản."
"Tần tỷ tỷ, quả thật cũng không chắc chắn Thúy Lan là thích khách." Thượng Sở Sở thấy thế vội nói.
Quả nhiên Thượng Sở Sở là một nữ tử tấm lòng rộng mở, nàng say mê Nhan Túc, hiện giờ vì thấy Nhan Túc nặng tình với Tô Vãn Hương nên đã thu lại phần say mê đó, bây giờ cũng không mất tự nhiên với Nhan Túc như thế nữa.
"Nói như vậy, là con chó săn tên là gì đó… Đúng rồi, tên Hổ Trảo của điện hạ bắt nhầm sao? Vậy thích khách thật sự đâu? Lẽ nào cứ buông tha hắn như thế?" Tần Cửu nói với khí thế bức người.
Rõ ràng Nhan Túc lười cãi nhau với Tần Cửu, hắn đứng dậy nói với Lưu Liên: "Tần thượng thư, không quấy rầy nữa, vậy bản vương xin cáo từ."
Lưu Liên đứng dậy đi tiễn khách, Nhan Duật ngồi trên ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn Tần Cửu đang say đắm nhìn chằm chằm bóng lưng của Nhan Túc, vươn ngón tay nhón lấy quả nho, vừa ung dung thong thả lột vỏ nho, vừa hỏi: "Cửu gia, trong phủ của ngươi có cất giữ bức họa của bản vương không?"
Đây là lần đầu tiên Tần Cửu thấy ăn nho còn phải lột vỏ.
"Đương nhiên là không!" Tần Cửu thản nhiên nói.
Rõ ràng Nhan Duật rất tổn thương: “Lẽ nào dung mạo của bản vương không bằng Túc Nhi?"
Thật ra, người cất giữ chân dung của Nhan Duật không nhất định là ít hơn Nhan Túc, chỉ có điều, trùng hợp tranh Tần Cửu mua là của Nhan Túc.
"Vương gia vẫn nên ăn ít nho một chút đi, tại sao ta cảm thấy lời ngài rất chua."
"Chua sao? Quả thực nho này rất chua, Cửu gia cũng thử xem." Nhan Duật nhặt một quả nho, ném về phía Tần Cửu.
Tần Cửu đưa tay cầm lấy, nghịch nho giữa ngón tay, nói với Thượng Sở Sở bên cạnh: "Tam công chúa, quà của người đã tặng chưa?"
Sắc mặt Thượng Sở Sở đỏ lên, đứng dậy nói: "Cửu gia, ta về dịch quán trước." Chắc là vẫn chưa lấy quà ra, đi tìm Lưu Liên để tặng rồi, Tần Cửu đoán chắc hẳn quà nàng ấy tặng là túi hương.
"Cửu gia, bản vương phát hiện ra quả thật Tần thượng thư là một bậc đại tài, trước đây ngươi nói không sai." Nhan Duật vừa lột vỏ nho vừa nói.
Tần Cửu cười nói: "Ta đã sớm nói với vương gia điểm này rồi. Đúng rồi, Khang Dương Vương đã bị tước vương vị, vương gia có tính toán bước tiếp theo chưa?"
Nhan Duật nhếch môi nói: "Thật ra ta cảm thấy Cửu gia lại càng đại tài hơn, không biết Cửu gia có tính toán gì?"
"Ta nghĩ, cơ hội của vương gia đến rồi." Tần Cửu mỉm cười nói.
Khang Dương Vương Nhan Mẫn sụp đổ, nhìn thì vị trí thái tử là vật nằm trong túi của Nhan Túc, nhưng thật ra không phải.
Mặc dù hiện giờ thân thể Khánh Đế suy yếu, nhưng dù sao vẫn là tráng niên, nhất định không muốn buông quyền như vậy. Nếu không, mấy năm nay ngài cũng sẽ không dung túng hai vị hoàng tử tranh đấu kiềm chế lẫn nhau như thế. Bây giờ, Nhan Mẫn bị lật đổ quá sớm, không có thế lực kiềm chế Nhan Túc, Khánh Đế có thể yên tâm sao?
Kim Ngô Vệ trong kinh lại trong tay An Lăng Vương, trong quân đội cũng có người của Nhan Túc, thế lực lớn như vậy, nhất định Khánh Đế muốn cất nhắc thêm một người để cân bằng thế lực của Nhan Túc. Mà Khánh Đế lại không có hoàng tử nào khác, chỉ có hoàng đệ Nhan Duật này thôi. Bước tiếp theo, e rằng Khánh Đế sẽ muốn cất nhắc nâng đỡ Nhan Duật.
Thật ra Tần Cửu có tính toán của chính mình, rất rõ ràng Nhan Mẫn không phải là đối thủ của Nhan Túc. Cái Tần Cửu muốn là người có thực lực đối đầu với Nhan Túc hơn, người đó chính là —— Nhan Duật.
--- ------ ------ ----
* Lời tác giả:
Tranh đấu giữa Tần Cửu và Nhan Túc đã chính thức bắt đầu.