Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Theo lý thuyết, người bận rộn như Phó Dư khó mà đồng ý với yêu cầu phỏng vấn từ một tạp chí thời trang. Tôi từng nghe Phó Dư Dã nói người như chú của cậu ấy, từng phút đều được tính bằng Đô la Mỹ.
Mà Phó Dư Dã từ nhỏ đã được dạy về cách sử dụng thời gian như thế nào cho xứng đáng. Đơn giản mà nói, chính là không lãng phí một giây một phút nào đối với những người và chuyện không cần thiết.
Tiết học đầu tiên với tư cách là gia sư của Phó Dư Dã là ở buổi sáng thứ bảy. Tôi mang theo notebook ngồi xe điện đến địa chỉ giáo sư cho tôi. Dọc đường đi lòng tôi lo lắng mà đứng không được ngồi cũng không xong. Bảo vệ chung cư chặn tôi lại, hỏi tôi có thẻ ra vào không. Ánh mắt ông ấy nhìn tôi làm tôi cảm thấy mình như một người say xỉn vô lý.
Tôi giải thích là mình tới tìm Phó Dư Dã, ở số 40, tôi cho ông ấy xem địa chỉ trên tin nhắn, ông ấy cũng không thèm xem, chỉ nói nhất định phải có thẻ ra vào.
Tôi đành phải đi qua một bên, tránh ảnh hưởng đến mọi người. Tôi do dự không biết có nên nhắn tin hỏi giáo sư một chút hay không, lúc tôi đang chuyên chú soạn tin nhắn, tôi nghe được một giọng nói rõ ràng, âm cuối còn hơi cao một chút.
"Thầy?"
Phó Dư Dã đang mặc một bộ trang phục giản dị, hôm đó cậu ấy ngồi, tôi cũng không biết cậu ấy cao như tôi.
Trong tay cậu ấy đang ôm một chú cún, là giống Samoyed trắng tinh.
Chú cún Samoyed thè lưỡi, nhìn chằm chằm tôi. Biểu tình cao quý tựa chủ nhân nó.
Tôi vừa như trút được gánh nặng, may mắn không cần phải nhắn tin làm phiền giáo sư, vừa lúng túng giải thích: "Tôi không có thẻ ra vào nên không vào được."
Phó Dư Dã lấy thẻ từ trong túi ra, quét một cái, cửa sắt sơn mài màu đen từ từ mở ra. Samoyed nôn nóng muốn đi vào, Phó Dư Dã kéo chú lại, hơi hơi lui một bước, nói: "Thầy vào đi."
Không hiểu sao, ánh nhìn của tôi rơi vào chú chó đang đứng yên, đột nhiên cảm thấy tai của mình nóng lên.
Chúng tôi đi bên cạnh nhau trong khu nhà, Samoyed đi trước, Phó Dư Dã uể oải bị nó kéo đi.
Tôi muốn tìm một chủ đề để phá vỡ sự im lặng. Tự nhiên tôi lại khen một câu rất cứng nhắc: chó của cậu thật đẹp...
Bước chân của Phó Dư Dã vẫn vững vàng bình tĩnh, chỉ có khóe miệng hơi cong cong.
Tôi thấy cậu ấy không trả lời, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Cho đến khi đi đến trước một biệt thự nhỏ, có mấy bậc cầu thang để đi lên, không hiểu sao Samoyed chạy lên rồi lại quay người lại, tôi muốn tránh nó nhưng lại sợ giẫm phải chân cậu ấy nên bị mất thăng bằng và ngã sang một bên, lúc đó tôi thật ghét cái tật xấu vừa đi vừa nghĩ lung tung của mình.
Phó Dư Dã đưa tay đỡ lấy tôi, bên tai mình vang lên câu răn dặn: Hal, ngồi xuống!