Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Trong phòng tiếp khách, Phó Dư Tranh đang ngồi trên sô pha, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt không quá đáng hay hung hãn, nhưng thật sự rất nặng nề, khiến người khác khó có thể cảm thấy thoải mái.
Trước đây tôi không thân với anh ấy, hiện tại thì khỏi phải nói, chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Tôi chỉ đối xử với anh ấy như một khách hàng lớn.
Có lẽ khuôn mặt của tôi quá cứng nhắc và bình tĩnh, khiến Phó Dư Tranh ngạc nhiên.
Anh ấy chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nói: "Đã lâu không gặp, Đặng Lăng."
Anh chọn cách chào hỏi cũ kỹ, ít ý nghĩa nhất.
Tôi gật đầu, tôi cũng thuận tiện nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Giám đốc Phó, thật vinh hạnh khi ngài có thể ——"
Phó Dư Tranh nở một nụ cười mang đầy ý nghĩa xâu xa.
"Thầy Đặng, sao cậu lại khách sáo như vậy."
Anh ấy nhìn tôi, nhận ra sự dao động bị tôi che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh, anh chậm rãi thu lại ánh mát đánh giá của mình.
Tôi thừa nhận rằng hiện tại tôi thực sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Việc phỏng vấn hay không tôi cũng không quan tâm nữa. Nói chuyện trực tiếp với Phó Dư Tranh thực sự khiến tôi ngạt thở. Tôi không biết tại sao anh ấy có thể bình thản mà xuất hiện trong trước mặt tôi, dùng thái độ bình tĩnh nói với tôi đừng khách sáo như vậy, coi những chuyện đã xảy ra như chưa từng tồn tại thế kia, nhưng tôi lại không có dũng khí để chất vấn anh ấy.
Xem ra những chuyện chuyện trước kia vẫn còn khiến tôi canh cánh ở trong lòng, nhưng tôi không muốn biểu hiện trước mặt anh ta rằng tôi vẫn còn lưu luyến quá khứ.
Vì thế tôi cắn răng, cố gắng xem Phó Dư Tranh như chiếc cột điện ngoài trời, nói: "Giám đốc Phó, anh khách sáo quá, chuyện công việc sao có thể để lẫn chuyện tình cảm trong đó được, huống chi, tôi cũng không đủ trình độ để có thể được xem là quen biết với anh."
Phó Dư Tranh nghe mấy lời này, vẻ mặt hoà nhã của anh cũng không thay đổi.
"Tôi tới gặp cậu không phải để hỏi thăm. Tôi đồng ý phỏng vấn vì tôi muốn gặp cậu."
Lời nói của Phó Dư Tranh thật thẳng thắn.
Lời thẳng thắn đó khiến trái tim tôi đập chệch một nhịp.
"Thư ký của tôi sẽ sắp xếp cuộc phỏng vấn này thoả đáng. Nếu thầy Đặng không muốn ở đây, chúng ta có thể thay đổi địa điểm."
Tôi nhìn thấy ngoài cửa kính trong suốt, một đồng nghiệp đang tò mò xem trộm, thư ký của Phó Dư Tranh cũng đang tỉ mỉ đứng ngoài cửa. Tôi cảm thấy đầu mình ngày càng đau.
Tôi thật sự không nghĩ hôm nay Phó Dư Tranh đến đây là để gặp tôi, vì sao chứ?
Vì Phó Dư Dã?
Bốn năm rồi, chúng tôi chia tay được bốn năm rồi, mối quan hệ của chúng tôi dù có sâu đậm đến đâu, vĩnh viễn chẳng thể nào hàn gắn lại được nữa.
Tôi chỉ có thể nói: "Giám đốc Phó, hiện tại tôi rất ổn, nếu hôm nay không gặp anh, tôi càng ổn hơn."
Hết cách rồi, tôi không thể đôi co với anh ta ở đây. Tôi chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị đại thần này đi thật nhanh.
"Thầy Đặng, nghe nói cậu kết hôn rồi?"
Lúc đó sắc mặt của tôi hẳn là tái nhợt đi, bởi vì lòng bàn tay bỗng trở nên lạnh toát, tôi ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm Phó Dư Tranh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nói: "Đúng vậy."
Tôi không biết Phó Dư Tranh có nghe được sự run rẩy trong lời nói của tôi hay không.
Phó Dư Tranh chỉ nhàn nhạt nói câu: "Vậy Tiểu Dã thì sao?"
Anh hỏi một câu thật nhẹ nhàng, như thể đang hỏi về thời tiết hôm nay vậy. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi không chịu được, tôi biết giờ phút này tôi không bình tĩnh chút nào, tôi không làm được gì cả, tôi nắm chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. .
Tôi biết mình hiện tại hẳn là không được bình thường, ít nhất khuôn mặt của Phó Dư Tranh nhìn tôi có một chút không ổn.
Tôi cố kiềm nén sự đắng chát nơi cổ họng mình, nói: "Ngài Phó, hẳn là anh đang nói đùa."
Tôi dừng lại một chút, rồi vẫn gắng gượng nói tiếp: "Phó Dư Dã ấy, cậu ấy chưa bao giờ cần tôi bận tâm về những điều cậu ấy sẽ làm."
Buổi phỏng vấn ngày hôm đó, ngoại trừ đoạn nói chuyện của tôi với Phó Dư Tranh, toàn bộ đều kết thúc một cách hoàn hảo.
Một số đồng nghiệp thậm chí còn đến hỏi tôi và Phó Dư Tranh trước kia quen biết nhau thế nào.
Hóa ra Phó Dư Tranh thừa nhận rằng anh ấy và tôi có 'quen biết' với nhau trước đó, cứ như vậy mọi người đều nghĩ rằng Phó Dư Tranh đồng ý phỏng vấn, khẳng định là có liên quan tới tôi.
Câu trả lời của anh ấy khiến tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, một số đồng nghiệp thậm chí còn hỏi tôi có quen với bất kỳ doanh nhân tài chính nào khác không, thậm chí còn hỏi về họ hàng thân thích của tôi.
Nhưng trên thực tế, tất cả những gì họ có thể biết là tôi chỉ là một ông bố đơn thân đang nuôi một đứa con nhỏ. Họ cũng biết được rằng mối quan hệ giữa tôi và mẹ thằng bé không được ổn. Thường có mấy đồng nghiệp nữ mua bánh kem hoặc là chocolate, nhưng lại nói vì muốn giảm cân, cho nên tặng mấy món này cho tôi, bảo tôi mang về cho nhóc nhỏ ở nhà ăn.
Nhưng Tiểu Sư cũng không thích ăn.
Thằng bé không có chút hứng thú nào với mấy món ngọt.
Hôm nay tôi tan làm sớm, lúc tôi đến thì nhà trẻ vẫn chưa tan học. Nhưng một số phụ huynh đã đợi sẵn ngoài cửa.
Trên hàng rào của trường mầm non, dây thường xuân xào xạc theo gió mùa đông lạnh giá như khi ai đó giẫm chân lên lá khô.
Khi tiếng chuông vang lên, tiếng cười ngây ngô của lũ trẻ cùng với âm nhạc ngân vang như thuỷ triều dâng vào tai.
Trước đây tôi không thích trẻ con, bởi vì tôi không biết làm thế nào để đối phó với đám loi choi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng này, lúc trước tôi cũng đi thăm nhà họ hàng, bạn bè, gặp nhiều đứa nhỏ khác nhau, chung quy thì cảm thấy đứa nào cũng như đứa nào. Phá ầm ĩ, chạy khắp nhà, ăn uống không yên, tôi cảm thấy như gà bay chó sủa, nhưng những người lớn tuổi lại tận hưởng niềm vui của sức sống toát ra từ những sinh mệnh nhỏ bé này.
Ngay cả khi mang thai Tiểu Sư, có một khoảng thời gian tâm trạng tôi rất tệ, tôi cảm thấy mình thật khác thường, một con quái vật, không ra nam không ra nữ. Tôi sợ khi tỉnh dậy sẽ bị tổ chức nào đó bắt đi mổ xẻ nghiên cứu, cũng sợ Tiểu Sư sẽ đột nhiên chui ra từ bụng mình, giống như một con quái vật xé toạc bụng mẹ mà chui ra, sợ rằng Tiểu Sư là một con quái vật nhỏ có ba chân.
Đôi khi nửa đêm giật mình tỉnh, tôi lại nhớ đến Phó Dư Dã, nhớ khi cậu ấy cười, khi cậu ấy không cười, khi cậu ấy vui, khi cậu ấy buồn, khi cậu ấy nghiêm túc, rồi cũng tự nhủ rằng đứa bé này cũng sẽ xinh đẹp như Phó Dư Dã. Sau đó cảm xúc này biến thành oán hận, giống như những giọt nước cứ tí tách rơi vào ngói nhà, ban đầu cảm thấy không có gì phiền lòng, nhưng sự phiền muộn dần dần cứ tích tụ lại rồi biến thành oán hận.
Hận cậu ấy rời bỏ tôi, hận cậu ấy không biết tôi đã phải khổ sở thế nào.
Mãi đến khi sinh Tiểu Sư, tôi mới dần dần chôn sâu sự oán hận này xuống đáy lòng.
Thằng bé thật sự rất đáng yêu, tôi nói thằng bé như một thiên sứ cũng không quá.
Ngoan ngoãn, không khóc không nháo, lúc đói còn biết kêu ê ê a a, lúc vui cũng cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa bé xíu.
Hầu hết phụ huynh đến đón các bé đều là mẹ hoặc ông bà, rất ít các ông bố đến đón.
Tôi đứng giữa những người phụ nữ, rất nổi bật.
Tôi đứng ở gần cửa sổ, trong số bọn trẻ và bố mẹ chúng, tôi thấy Tiểu Sư đang nói chuyện với bạn của nó, cô giáo nhìn thấy tôi, lại nói gì đó với Tiểu Sư, Tiểu Sư vội càng đeo cặp lên, lại ôm chặt bình nước có viết tên mình, tung tăng chạy ra.
"Ba ơi."
Tôi ngồi xổm xuống, thằng bé chạy đến ôm lấy cổ tôi.
Sau đó lại buông ra, kéo tay của tôi.
Tôi dẫn thắng bé xuống lầu, dưới lầu có một chỗ để vui chơi, có vài đứa nhỏ chưa muốn trở về, sẽ ở đó chơi một lúc.
Tôi nhìn thấy Ngô Khả Hân bạn cùng lớp của Tiểu Sư cũng đang chơi ở đó, nhóc mập mạp chơi cầu trượt, gọi Tiểu Sư qua chơi chung.
Tôi hỏi Tiểu Sư muốn chơi một lúc hay không.
Tiểu Sư lắc đầu, nói: "Ba, con đói bụng."
Sau khi lên xe, tôi hỏi thằng bé: "Bánh quy ba mua cho con đâu?"
Tiểu Sư nói: "Con cho Ngô Khả Hân ăn rồi, cậu ấy chưa ăn cơm sáng."
Tôi sờ mái tóc xoăn của nó, hỏi: "Ngô Khả Hân tại sao lại chưa ăn?"
Tiểu Sư nghĩ nghĩ, nói: "Mẹ Ngô Khả Hân chưa cho cậu ấy ăn."
Tôi thở dài, nói: "Vậy lát nữa ba dẫn con đi mua bánh nhé."
Tiểu Sư gật gật đầu, nói: "Mua cho Ngô Khả Hân một cái nữa nha ba?"
"Được thôi.
Tôi chiều theo thằng bé.