Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Tôi là kiểu người có thể giữ nguyên tư thế ngủ một mạch từ tối đến sáng, tôi thường có thói quen nằm cuộn mình trên giường. Tôi cũng hay nằm theo kiểu đặt tay trước ngực, mà Phó Dư Dã thì lại thích ôm bám dính lấy tôi như con bạch tuộc mà ngủ.
Tôi thích được vùi vào cổ cậu ấy, cùng hít thở bên cạnh cậu ấy, xúc cảm khi làn da chạm nhau khiến lòng tôi rất an tâm. Cho nên về vấn đề ngủ chung giữa hai chúng tôi cũng không có mâu thuẫn gì, điểm không ổn duy nhất là nhiệt độ cơ thể cậu ấy hơi cao, đắp cùng chăn với cậu ấy khiến cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Đặc biệt là khi nửa đêm tỉnh giấc, tôi muốn trở mình đến chỗ mát hơn, vừa ngủ không được bao lâu thì cậu ấy lại tự động nhích tới ôm tôi, hệt như con bạch tuộc đang cuốn lấy cái lọ vậy.
Sau đó, tôi nghĩ ra một cách, đó là thay chăn mỏng hơn khi ngủ với cậu ấy. Vì vậy, ngay tối hôm sau tôi liền bỏ cái chăn dày đi rồi thay bằng cái chăn mỏng hơn. Buổi sáng, khi cậu ấy thức dậy rời khỏi giường, tôi không còn cảm nhận được chút hơi nóng nào nữa cả, đắp chăn một mình còn có cảm giác hơi lạnh,
Khi tôi mơ màng mở mắt đã thấy cậu ấy cầm thêm một tấm chăn lông đến, chồng thêm một lớp lên người tôi, hôn lên mặt tôi, nói: "Anh, ngủ thêm chút nữa đi, em đi gọi Tiểu Sư."
Tôi nằm trên giường thêm mười phút, thực sự lo lắng không biết cậu ấy có thể mặc quần áo được cho Tiểu Sư hay không, tôi vẫn đành xuống giường để xem.
Quả nhiên, vừa mở cửa đi vào liền nhìn thấy Tiểu Sư giống như cục bột đang nằm vào trên vai Phó Dư Dã, mái tóc xoăn bị vuốt ngược, Phó Dư Dã ôm lấy thằng bé, vừa do dự lại vừa cần thận quan tâm.
Nhìn cậu ấy luống cuống tay chân thật sự có chút buồn cười.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, luồn tay vào bên trong áo của Tiểu Sư, vừa xoa xoa lưng thằng bé vài cái, vừa gọi thằng bé
"Dậy đi con, mặt trời chiếu tới mông rồi kia."
Tiểu Sư ngọ nguậy, phát ra vài tiếng vặn mình.
Tôi đặt thằng bé lên giường, thằng bé mơ màng kêu ba, lại kêu ba Tiểu Dã.
Tôi nói với Phó Dư Dã: "Em đi rửa mặt trước đi, để anh thay quần áo cho con."
Mặc quần áo cho Tiểu Sư xong xuôi, tôi bế thằng bé đi đánh răng rửa mặt.
Thằng bé tự đánh răng, đặt chiếc khăn khô ráo bên cạnh xong xuôi, tôi vào bếp làm bữa sáng.
Phó Dư Dã đi làm muộn hơn tôi, cậu ấy thấy tôi đang chiên trứng, liền đưa cho tôi một cái đĩa và nói: "Anh, lát nữa em đưa Tiểu Sư đi học?"
Tôi đương nhiên không phản đối, còn giỡn giỡn hỏi: "Em muốn trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của ông bố bỉm sữa sao?"
Cậu ấy không quan tâm đến trò đùa của tôi, chỉ nhìn tôi và nói: "Em không thể quay về bốn năm trước được, nhưng bốn mươi, năm mươi năm tới, em sẽ luôn ở cạnh bên anh."
...
Tôi nhận thấy gần đây cậu ấy rất hay nói mấy câu rất sến súa khiến tôi không thể trả lời lại được, nhưng nói không vui thì sẽ là nói dối, nhưng tôi cũng không thể diễn mấy cảnh chúng tôi trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp ướt át trong bếp vào buổi sáng như trong phim truyền hình được ...
Tôi không trả lời mà chỉ phết mứt lên bánh mì.
Vừa phết, tôi vừa tự hỏi không biết cậu ấy được cao nhân nào chỉ dạy mà có thể nói mấy câu âu yếm ngọt xớt như thế.
Cậu ấy đã từng đối xử với tôi theo kiểu tự cao tự đại, chính là mặc kệ thế nào, chỉ cần cậu ấy cho là đúng, cậu ấy sẽ cho rằng tôi sẽ sẵn sàng tiếp nhận, thay vì cùng tôi trò chuyện như bây giờ.
Đây là điều may mắn nhất sau bốn năm xa cách của chúng tôi.
Trong Tuần lễ thời trang Luân Đôn, tổng biên tập muốn tôi đi cùng, gần đây văn phòng tạp chí có rất nhiều việc phải làm, có thể sẽ không đủ nhân lực, cô ấy hỏi chúng tôi có tiện không, và nếu không được, cô sẽ đến Hagrid để mượn hai người. Nhưng dù sao tôi cũng là trợ lý cũ của cô ấy, quen biết nhau thì sẽ làm việc dễ dàng hơn.
Trước đây, tôi phải chăm sóc Tiểu Sư nên không thể giúp được gì, hơn nữa khi đó thằng bé còn quá nhỏ, tôi không yên lòng, nhưng hiện tại đã có Phó Dư Dã, có lẽ tôi có thể thử để cho Phó Dư Dã chăm sóc thằng bé ...
Tôi nói với Đàm Sơ chuyện tôi đã nói sự thật cho Phó Dư Dã, và cô ấy mắng tôi không kiên định, mới có dăm ba câu mà đã bị dụ đi rồi, còn khuyến mãi cho người ta thêm đứa con trai.
Tôi nói, nếu không có cậu ấy, Tiểu Sư cũng chẳng thể ra đời.
Đàm Sơ nghe vậy, suýt tức chết, cô ấy hỏi tôi có phải đã quên bao cục khổ khi phải chịu đựng một mình rồi hay không, hiện tại lại bị ấm đầu mà ở cùng với cậu ấy như vậy, không sợ người nhà cậu ấy lại đến gây khó dễ nữa sao, hơn nữa nếu mà Tiểu Sư bị cuốn vào, tranh chấp trong chuyện nuôi con thì tôi nhất định sẽ thua kiện liền, tôi chính là điển hình cho câu sẹo đã lành là quên đau...
Tôi cảm thấy cô ấy như đang làm biên kịch cho bộ phim về mấy vấn đề trong hào môn vậy. Tôi nói, bây giờ nhà họ Phó đều là của cậu ấy, không ai có thể đụng vào cậu ấy nữa.
Sau đó Đàm Sơ trầm mặc một hồi, cười lạnh nói: "Bộ cậu không thấy mấy người có tiền đều có một đống tình nhân bên ngoài sao? Mà cậu cũng chẳng phải người trong nhà, bộ cậu không nghĩ đến chuyện trong bốn năm đó cậu ta cũng có gặp gỡ người khác sao? Hay là cậu ta nói cậu ta luôn đợi cậu là cậu tin ngay, chưa nói tới chuyện cậu ta nhỏ tuổi hơn cậu, cậu ta lại còn là người thông minh tài giỏi, trước kia cậu không giữ được cậu ta, bây giờ cậu không có cái gì trong tay cả, thì cậu có cái gì mà giữ người ta. Tớ cảm thấy, cậu nên thế này. . . "
Thứ bảy, lúc đến biệt thự có suối nước nóng đúng lúc là buổi trưa, trong tủ lạnh của biệt thự có rất nhiều nguyên liệu tươi mới, có lẽ là đã được giao đến vào buổi sáng.
Tiếc là buổi trưa cậu ấy phải đi ăn trưa với khách hàng, người Trung Quốc thích bàn chuyện làm ăn trên bàn ăn, có hai bình rượu thì càng tốt, nhờ rượu mà người ta có thể đánh giá nhân phẩm của nhau.
Tôi làm cơm chiên hải sản, hai ba con cùng nhau ăn. Sau khi ăn xong, thằng bé nóng lòng muốn ra ngoài, phía sau biệt thự trồng mấy cây hoa anh đào, hoa anh đào nở rộ tươi tốt, gió thổi làm những cánh hoa nhẹ rơi xuống đất, thằng bé chưa từng ngâm mình trong suối nước nóng , vì thế đối với một bồn nước lớn với hơi nước lửng lờ là rất tò mò.
Tôi kéo thằng bé đến bên cạnh, ngồi xổm xuống thử độ nóng của nước, thằng bé cũng làm theo tôi, vừa chạm vào nước thằng bé lập tức rụt tay lại: "Nóng quá!"
Tôi nói, "Lúc con quen rồi thì thoải mái lắm, có thể bơi nữa."
Thằng bé xụ mắt nói: "Tiểu Sư hổng biết bơi."
"Ba dạy con. Nhưng bây giờ chúng ta hái một ít cánh hoa làm bánh quy anh đào nhé."
Thằng bé ngồi xổm, ngước nhìn cây anh đào và hỏi tôi: "Cánh hoa ăn được sao ạ?"
Tôi đưa tay hái một cánh, hỏi: "Con có muốn nếm thử không?"
Tôi đưa đến miệng thằng bé, thằng bé nhai nhai hai cái liền phun ra.
"Ăn hổng được!"
Tôi bật cười, thằng bé biết mình bị tôi lừa nên nổi giận: "Ba hư quá!"
"Ba không có lừa con, làm xong bánh quy thì sẽ rất ngon mà."
Tôi bế thằng bé bẻ hai nhánh cây rồi vào nhà nhặt những cánh hoa, rửa sạch rồi ngâm nước muối.
Trong biệt thự có TV, tôi cho thằng bé xem một bộ phim hoạt hình, thằng bé xem xong phim là bánh quy cũng vừa chín.
Tôi bẻ một miếng nhỏ cho thằng bé ăn.
"Ba không lừa con đúng chứ?"
Thằng bé gật gật đầu: "Ngon lắm ạ!"
Tôi rót một ly sữa rồi bảo thằng bé ra phòng khách ăn.
Thằng bé ăn một miếng rồi hỏi tôi: "Ba, ba Tiểu Dã đâu?"
Tôi nhìn đồng hồ, nói, "Ba con đi công tác rồi."
"Vậy chúng ta ăn hết rồi thì ba Tiểu Dã hổng có gì để ăn."
Thằng bé cau mày, vô cùng lo lắng.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ba chỉ làm một chút thôi, Tiểu Sư ăn xong là hết mất tiêu rồi."
Nghe vậy, thằng bé càng cảm thấy buồn hơn, sau đó lấy hai miếng trong đĩa và đẩy phần còn lại cho tôi: "Mấy cái này để dành cho ba Tiểu Dã."
"Tiểu Sư không ăn thêm nữa sao?"
Thằng bé gật đầu chắc nịch nói: "Ba Tiểu Dã mua cho con rất nhiều đồ chơi."
Ý thằng bé là Tiểu Dã đối xử rất tốt với thằng bé.
Tôi nói cho thằng bé: "Trong lò nướng vẫn còn một phần chừa ba Tiểu Dã về. Phần này là cho Tiểu Sư ăn."
Thằng bé nghe xong, vẫn chưa yên tâm mà chạy đến lò xem xét, rồi quay lại nói: "Con thấy rồi, vẫn còn rất nhiều bánh."
Thằng bé vừa ăn bánh quy vừa xem nốt nửa bộ phim hoạt hình còn lại, tôi đi lấy bánh quy ra khỏi lò, lúc quay lại phòng khách thì thằng bé thiếp đi trên sopha lúc nào không hay.
Phim hoạt hình đang phát bài hát kết thúc.
Tôi bồng thằng bé vào phòng, nằm cùng với con một lúc, không ngờ tôi cũng thấy buồn ngủ.
Tôi luôn có cảm giác mình chỉ vừa chợp mắt một chút mà đã có người sờ vào mặt mình, tôi nghiêng đầu một chút rồi cũng không né tránh, còn tưởng Tiểu Sư nghịch ngợm nên nói: "Tiểu Sư, đừng quậy nữa con."
Lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ, người nọ hôn lên mí mắt tôi.
Tôi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Sư đã trưởng thành ngồi bên cạnh, tôi giật mình: "Tiểu Sư?"
Thấy tôi hốt hoảng, cậu ấy đặt tay lên gò má tôi: "Anh ngủ đến váng đầu rồi à?"
Sau đó tôi mới nhận ra trước mặt tôi là cha của Tiểu Sư, nhìn bên cạnh, cục bông bé xíu vẫn còn đang ngủ ngon lành.
Tôi thấy cậu ấy vẫn chưa thay bộ âu phục, tôi ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Em bàn chuyện xong chưa?"
Cậu ấy "Ừm" nhẹ, hỏi tôi sao không ngâm suối nước nóng.
Thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, tôi luôn có chút mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, vì vậy biểu hiện của tôi có lẽ là buồn ngủ, khác hoàn toàn với thần thái rạng rỡ của cậu ấy.
Tôi nắm lấy tay cậu, nhìn giờ trên đồng hồ.
Thảo nào tôi cảm thấy mình ngủ không đủ giấc, bởi vì tôi chỉ mới thiếp đi một lát mà thôi..
Cậu ấy lại nhìn về phía Tiểu Sư, nhẹ giọng hỏi tôi: "Thằng bé còn ngủ nữa không?"
Tôi nghĩ cậu ấy không rành về trẻ con, khi Tiểu Sư mới một hai tuổi, có thể nói là cả ngày chỉ ăn rồi ngủ.
"Có lẽ là ngủ tới tối lận." Tôi nói.
Cậu ấy cúi xuống để sống mũi thẳng của cậu ấy gần như chạm vào tôi.
Với ý cười trong mắt, cậu ấy nói, "Em nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để đi ngâm mình trong suối nước nóng."
Tôi chưa kịp đi xuống giường, cậu ấy đã bế tôi lên.
Tôi giật mình, tay bấu lấy chiếc áo khoác của cậu, ngọ nguậy muốn đi xuống.
Lúc cậu ấy đi ngang qua nhà bếp, tôi nói, "Anh làm bánh quy, em có muốn ăn thử không?"
Cậu ấy dừng lại.
"Dạ được"
Tôi vui mừng khôn xiết vì sắp được đi xuống, nhưng cậu ấy lại chẳng để tôi nhúc nhích chút nào.
"Em không muốn ăn bánh quy à?"
"Nhưng bây giờ nhìn anh còn ngon hơn bánh quy nhiều."
Tôi nhìn thấy sắp đến suối nước nóng được bao quanh bởi làn hơi nước mờ ảo, tôi cảm thấy rằng mình thực sự không thể trốn thoát hôm nay. Tôi cảm thấy cậu ấy chỉ đang nói lời ngon ngọt, gì mà để thực hiện mơ ước của tôi, chẳng phải đều là mong muốn của cậu ấy thôi sao.
Tôi lại nghĩ đến những gì Đàm Sơ đã nói, liền làm theo mà không giãy giụa, cũng không phản kháng.
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi với vẻ thấy chết mà không sờn, cậu đặt tôi lên hòn đá cạnh suối nước nóng, đá cũng rất nóng. Ở phía cao hơn là một chiếc khay gỗ đựng áo choàng tắm, khăn tắm, trà và một ít điểm tâm.