Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
"Thật vậy hông ạ?"
Tiểu Sư hỏi. Từ trong giọng nói của thằng bé tôi nghe ra được ý định muốn mở cửa.
"Ba hứa luôn."
Ngay khi tôi nghe thấy âm thanh chuyển động của khoá cửa, Tiểu Sư đột nhiên lại hỏi: "Vậy tại sao đó giờ mẹ hổng tới gặp con?"
......
Khỏi cần đi xét nghiệm ADN, trăm phần trăm nhóc con này di truyền từ cái tên trời đánh kia, hồi tôi 4 tuổi làm gì đa nghi hay hỏi như vậy, còn dám đi đàm phán với ba mình như thế.
Nhóc con trời đánh này cũng không khiến người ta bớt lo được......
Tôi hơi nghiêm giọng, nói: "Ba đếm tới 3, nếu con không bước ra thì mẹ sẽ đi mất đó."
Thằng bé không trả lời.
Tôi bắt đầu điểm số.
Đếm đến 2 thì tôi nghe được tiếng khoá cửa vang lên, lách cách lách cách, sau đó cửa mở.
Nhóc con trời đánh mím môi nhìn tôi, mắt to ngập nước, làm tôi dù muốn trách mắng cũng không nỡ.
"Ba ơi."
Thằng bé muốn tới ôm tôi, tôi cũng ôm bé lên.
Thằng bé ôm cổ tôi, nhỏ giọng nói với tôi: "Ba ơi, chúng ta đi gặp mẹ đi."
Tôi mang cặp cho thằng bé, sau đó đi ngang qua một đứa bé trai đang cầm máy bay đồ chơi. Tiểu Sư không thích mà lè lưỡi nhăn mày doạ thằng bé, nhóc con kia hơi co rúm người, sau đó bỏ chạy.
Tôi vỗ mông Tiểu Sư.
"Sao con lại đi hù bạn?"
Tiểu Sư lập tức không nhăn mày lè lưỡi nữa, đáng thương mà nói: "Cậu ấy nói con không có mẹ."
Lòng tôi thầm nghĩ: Thì con có mẹ đâu, con chỉ có hai người ba thôi.
Nhưng tôi không thể hù con nít như vậy được.
"Vậy con cũng không được giành đồ chơi của bạn."
"Cậu ấy nói cho con chơi, con hổng có giành."
"Thế hai đứa sao lại cãi nhau?"
"Cậu ấy nói, máy bay này là mẹ cậu ấy mua từ Mỹ về, con nói mẹ cũng ở nước ngoài, nhưng cậu nói không tin, nói con khoác lác, còn nói con xấu trai."
Thằng bé vuốt vuốt tóc của mình.
"Cậu ấy nói con tóc xoăn, nhìn khác với tóc thẳng như mấy cậu ấy."
"Bởi vì cha con, à...... Mẹ con có tóc xoăn, con giống mẹ."
Tiểu Sư tò mò: "Ba ơi, mẹ cũng đẹp lắm đúng hông? Mọi người đều nói mẹ con là người nước ngoài, nhất định là rất đẹp."
Tôi nhìn đôi mắt ngập nước kia, khẳng định chắc nịch về lời nói của mình của thằng bé, đành phải xoa xoa tóc thằng bé an ủi.
"Mọi người là ai?"
"Cô giáo nói, cô còn hỏi con có biết nói tiếng Anh không."
Tôi nói: "Đúng vậy, mẹ con rất là đẹp. Thật sự là một mỹ nhâ...."
Chữ "nhân" còn chưa nói hết, ngay ở cửa đã thấy hàng thật giá thật đứng ngay ở đó.
Có lẽ dùng cụm ngọc thụ lâm phong (*) để diễn tả là hợp nhất.
Tiểu Sư thấy tôi không đi nữa, cứ ngập ngừng, thằng bé quay đầu cũng thấy một người xa lạ cách đó không xa. Thằng bé không để ý, lại dựa đầu lên vai tôi, hỏi: "Ba ơi, mẹ đâu rồi?"
Ngay sau con, cách con 10 mét.
Tôi chửi thầm.
Lúc tôi không biết nên tiến hay nên lùi, Phó Dư Dã đã muốn chạy tới trước mặt tôi.
"Thầy à, em chỉ đứng ở chỗ này thôi."
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi nhìn tôi.
Tiểu Sư nghe thấy giọng lạ, cựa quậy muốn đi xuống.
Tôi thả thằng bé xuống. Sau khi đứng vững dưới đất, thằng bé ngửa đầu nhìn Phó Dư Dã.
Lại nhìn tôi.
Mắt to chớp chớp không biết muốn nói gì.
Phó Dư Dã cũng cúi đầu nhìn thằng bé. Đôi mi dài rũ xuống nhìn người khác vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lùng, tim tôi bỗng đập chệch một nhịp.
Tiểu Sư kéo chặt tay của tôi, hỏi tôi: "Ba ơi, mẹ đâu?"
Phó Dư Dã:......
Tôi:......
Thật là câu hỏi đầy ngượng ngùng.
Tiểu Sư phát hiện không ai trả lời thằng bé.
Lại nhìn về phía Phó Dư Dã, hỏi: "Anh ơi, anh có thấy mẹ em đâu hông?"
"Mẹ không có ở đây đâu con."
Tôi thật muốn nhanh chóng bế nhóc con hay nói lung tung này chuồn đi cho xa.
Lại nhìn thấy Phó Dư Dã hơi cúi người, trên khuôn mặt lạnh băng lại bỗng nở một nụ cười nhẹ như sắc xuân.
Cậu ấy đánh giá Tiểu Sư, như là đang đánh giá một kiện hàng mỹ nghệ, lại như đang cố nhìn cho rõ điều gì đó.
Cậu ấy lại thẳng người lên, bên trong lời nói mang theo vài phần đắc ý: "Tiếc quá, chẳng có chỗ nào giống thầy."
Cũng không biết là đang đắc ý chuyện gì.
Chẳng lẽ không giống tôi thì cậu ta được lợi gì à?
......
Hình như có hơi bất công thật......
Tôi cực khổ sinh ra một nhóc con đáng ghét chỉ để nó giống y đúc cái tên đáng ghét lớn này.
Tôi cũng không vừa, đáp lại: "Thì ờ, giống mẹ nó."
Sự đắc ý của Phó Dư Dã bỗng lộp độp rơi đầy xuống đất.
Nếu không phải có trẻ em ở đây, tôi cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ ném tôi vào trong xe, "dạy dỗ" tôi một trận. Như mấy lần trước kia tôi chọc cho cậu ấy giận vậy, tự làm tự chịu.
Tuy rằng đã qua rất lâu rồi, nhưng mà tính răn đe vẫn còn, cho nên tôi mạnh dạn, mạnh dạn đứng ở phía sau Tiểu Sư.
Khi tôi ý thức được cái động tác này của mình, thật là, thật là muốn độn thổ về nhà cho rồi.
Vẻ mặt Tiểu Sư ngây thơ mà ngửa đầu, phát ra một câu khen ngợi: "Anh cao thiệt đó."
Thằng bé đến gần Phó Dư Dã một bước, ngưỡng mộ mà nói: "Anh ơi, anh bế Tiểu Sư một cái nha?"
Phó Dư Dã vẫn đứng im nhìn thằng bé.
Tiểu Sư thích được bế lên cao.
Ngày thằng bé còn nhỏ, tôi nâng thằng bé lên cao chẳng tốn tý sức, nhưng sau khi nó lớn hơn một chút, tôi nâng không nổi nữa.
Phó Dư Dã cao lớn, chắc có lẽ Tiểu Sư đã xem cậu ấy như mấy anh hùng siêu nhân rồi.
Mỗi lần xem phim siêu nhân thằng bé luôn có ánh mắt ngưỡng mộ thế này, không khác gì mấy trợ thủ chỉ cao tới đầu gối siêu nhân luôn ngưỡng mộ họ vây.
Tôi thì không ngại cái sở thích bắt chước mấy phim siêu nhân này của thằng bé.
Nhưng có lẽ Phó Dư Dã sẽ không thích chơi đùa với con nít cho lắm.
Cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần Phó Dư Dã sẽ không đồng ý, như vậy tôi liền có thể nhân cơ hội bế Tiểu Sư đi.
Thế nhưng Phó Dư Dã lại chiều theo ý của Tiểu Sư.
Tôi thấy Phó Dư Dã luồn tay dưới nách Tiểu Sư, nhấc bổng Tiểu Sư cao lên, mặt Phó Dư Dã lạnh như băng mà nhìn Tiểu Sư cười thích thú.
Tiểu Sư lắc lắc chân giữa không trung, nói: "Anh ơi, giờ em cao giống anh rồi nè."
Thằng bé đột nhiên vươn tay muốn ôm lấy Phó Dư Dã.
Phó Dư Dã buông thằng bé xuống, vừa định đứng dậy thì đã bị Tiểu Sư kéo tay áo lại.
Phó Dư Dã đành phải giữ im tư thế này.
Tiểu Sư ôm lấy cổ cậu ấy, cọ cọ như gấu koala.
"Anh thơm quá à."
Tôi nhìn rõ thấy Phó Dư Dã cứng đờ ra một giây.
Tôi nhanh chóng kéo lấy nhóc con quậy phá này về: "E hèm, ngại quá, Tiểu Sư, con nít hơi tăng động xíu."
Phó Dư Dã không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt mà nhìn tôi.
Tiểu Sư thẹn thùng mà che mặt, trốn giữa hai chân tôi.
Tôi ngứa miệng, lại chen thêm câu: "Giống mẹ nó."
Tôi có thể cảm nhận được mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
Hậu quả khi chọc giận cậu ấy chính là...
Phó Dư Dã cười lạnh tới gần tôi, tạy cậu ấy ôm lấy tôi, tôi trơ mắt nhìn cậu ấy cách tôi càng ngày càng gần, khuôn mặt tinh xảo pha chút tức giận kia được phóng đại ngay trước mắt tôi.
Dưới tác dụng của cái đẹp và cảm xúc đánh sâu vào thâm tâm tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu che miệng lại. Cậu ấy nhìn hành động của tôi, nói: "Anh cho rằng em sẽ hôn anh à?"
Lúc nào cậu ấy cũng lạnh lùng nghiêm túc, lúc này lại lộ ra vẻ chế giễu, khiến tôi tự dưng cảm thấy xấu hổ.
Tay tôi cứ đặt trước miệng, buông cũng không được, tiếp tục giữ thế này, chính là chứng cứ tôi tự mình đa tình.
Dưới ánh mắt của cậu ấy, mặt tôi bắt đầu nóng lên.
Tôi hoảng loạn mà chớp chớp mắt, vừa mới buông tay, Phó Dư Dã đã nắm chặt lấy tay tôi, nhân cơ hội hôn tôi.
"Ưm -- Đồ..."
Đầu lưỡi của cậu ấy tiến sâu vào trong khoang miệng tôi, như là một con thuyền đạp sóng ồ ạt trong khoang miệng tôi.
Tôi giật mình mà lui về phía sau vài bước, Tiểu Sư ôm chân tôi, tò mò mà nhìn tôi.
"Cậu điên rồi!"
Ở nơi công cộng, tuy rằng hiện tại không có ai, nhưng lỡ nơi này có cameras thì sao? Bị quay lại thì phải làm sao? Cậu ấy không muốn giữ hình tượng nữa à?
Tôi càng rối rắm, Phó Dư Dã lại càng bình tĩnh.
Cậu ấy thản nhiên nhìn tôi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi còn nhớ cậu thiếu niên năm ấy ngồi ở trên bậc thang, thản nhiên nói với tôi: "Thầy, tôi không thích đàn ông."
Cao ngạo mà nói lời chia tay, giống như kẻ ăn chơi trác táng thật sự, như thứ mình không thích thì xem như đồ bỏ.
Hiện tại, cậu ấy vẫn thản nhiên như thế mà nói với tôi: "Anh à, em không điên."
Chú thích:
(*) nghĩa của cụm từ 'ngọc thụ lâm phong' là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách.