Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Đêm Gala của Hagrid được tổ chức ở tầng cao nhất của Trung tâm Minh Châu, tất cả những người có thư mời hoặc giấy phép lao động của Hagrid đều được tham gia.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối, tôi hỏi trợ lý của Phó Dư Dã có thể không đi hay không, bởi vì tôi không thể để Tiểu Sư ở nhà một mình, cũng không thể mang thằng bé theo.
Nữ trợ lý nói tôi buổi tiệc này cũng không ép buộc, có thể không đi.
Nhưng cô ấy vẫn khuyên tôi là nên đi một chút, bởi vì ở đó sẽ có rất nhiều doanh nhân, nghệ sĩ, trong đó chẳng những có cấp trên của công ty mình, còn có đối tác tương lai, còn có thể mở rộng mối quan hệ.
Cô ấy nói chuyện rất khéo, tôi cảm ơn ý tốt của cô, hơn nữa giải thích thật sự là hôm đó có việc, không thể tham gia.
Cô ấy gật gật đầu, không nói gì thêm.
Bởi vì chuyện tiệc tối, công ty tan ca sớm hơn một giờ, hôm nay có thể đón Tiểu Sư sớm hơn một tiếng, nhà trẻ của Tiểu Sư tan học lúc 4 giờ, nhưng vì quan tâm đến giờ tan làm của các bậc phụ huynh, sau khi tan học trường sẽ tổ chức thêm các hoạt động vui chơi, có thể cho mấy đứa nhỏ chơi tới 6 giờ..
Tôi thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị xuống lầu, ở hành lang lại gặp phải trợ lý của Phó Dư Dã, cô ấy ôm một tệp hồ sơ ấn thang máy, thoạt nhìn rất sốt ruột.
Đột nhiên cô ấy nhìn thấy tôi, vội vàng tiến đến chỗ tôi, hỏi tôi hiện tại có bận gì không, có thể đưa cô ấy đến khách sạn không.
Mấy ngày qua, tôi chưa từng có thấy bộ dạng hốt hoảng của cô ấy như thế. Cũng lập tức đồng ý.
Ở thang máy, cô vừa xem đồng hồ, vừa hít sâu điều chỉnh tâm trạng.
Tôi hỏi: "Gấp lắm sao?"
Cô ấy nhìn tôi, nói: "Một phần hợp đồng, rất gấp."
Cô ấy dường như không muốn nói thêm nữa, sau khi xe tôi chạy ra khỏi bãi đậu, cô ấy ngồi vào ghế phụ, điều chỉnh lại vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Lòng tôi không khỏi cảm thán năng lực của cô, cô ấy bỗng chú ý đến một món đồ chơi nhồi bông treo trên xe của tôi.
Cô ấy khéo léo nói ra nhãn hiệu của món đồ chơi kia, sau đó nói rằng cháu gái nhỏ của cô cũng rất thích, mỗi lần đi công tác, cô đều mang một con lạc đà không bướu về cho cháu gái.
Tôi buộc miệng nói câu: "Nhóc nhỏ nhà tôi cũng rất thích."
Nữ trợ lý rất kinh ngạc, nói: "Nhìn không ra anh trẻ vậy mà đã kết hôn rồi."
Tôi trả lời một cách mơ hồ, và sau đó nghe thấy cô ấy nói, "Anh nhất định là một người cha tốt."
Giọng nói của cô thật bình đạm, nếu không chú ý thậm chí sẽ cảm thấy đó là một lời khen cho có lệ.
Nhưng tôi cũng không có sở thích dò hỏi ai cả.
May mắn đi trên đường đều gặp đèn xanh, rất nhanh tôi đã đưa cô ấy tới trước khách sạn, trước khi xuống xe, cô gọi một cuộc điện thoại, nói rằng mình đã đến.
Sau đó lại cởi đai an toàn, nói lời cảm ơn với tôi rồi chạy nhanh vào khách sạn, tôi nhìn cô ấy mang đôi giày cao 9 phân mà chạy đi.
Sau đó lại quay đầu xe đến nhà trẻ.
Đến ngã tư đầu tiên để đi về thì gặp đèn đỏ, trong lúc chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ thấy trên ghế phụ có thêm một túi CK màu đen, chắc là do cô ấy đánh rơi.
Tôi chỉ có thể lại quay xe, sau đó lấy ra tai nghe Bluetooth, gọi cho trợ lý.
Vang lên một tiếng thì bị tắt.
Hẳn là đang có việc.
Nhìn cô ấy vội vã đưa văn kiện như vậy, khẳng định là một nhân vật rất quan trọng.
Tôi lại đến trước cửa khách sạn, gửi cho cô ấy một tin nhắn, nói cho cô ấy biết rằng chiếc túi của cô để quên ở trong xe của tôi, tôi sẽ để nó ở quầy lễ tân của khách sạn.
Lễ tân của khách sạn rất hợp tác, chỉ yêu cầu tôi để lại một số thông tin như số CMND và số điện thoại di động của tôi, tôi điền xong, nhìn nhìn di động, vẫn chưa có hồi âm.
Đến nhà trẻ đón Tiểu Sư, Tiểu Sư muốn ăn thanh long, nhưng thanh long của tiệm trái cây bên cạnh nhà không được tươi cho lắm, cho nên lúc ăn xong cơm chiều, tôi dẫn thằng bé đến trung tâm mua sắm lớn hơn ở trung tâm thành phố để mua. Nhân tiện, tôi có thể mua cho thằng bé chút quần áo mùa đông.
Lúc Tiểu Sư còn bé, thằng bé không thích thử quần áo, nó cảm thấy phiền, lúc ấy tôi cũng bị thằng bé làm cho phiền lòng, cho nên quần áo cũng chỉ có thể chọn bừa, đôi khi đồ quá rộng, lại có khi quá chật. Lớn thêm chút, thằng bé nghe hiểu người khác đang khen nó, cũng bắt đầu thích đi mua sắm, bởi vì mỗi lần tôi dẫn thằng bé đi mua quần áo, người tư vấn hoặc là khách đến mua đều khen thằng bé xinh xẻo.
Chuyện được khen đẹp, thằng bé vẫn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hôm nay tâm tình thằng bé cực kỳ tốt, còn chủ động đội mũ lên đầu, sau đó lại hỏi tôi: "Ba ơi ba, con có đẹp hông?"
Còn cố ý kéo mũ che mắt, sau đó tới hỏi tôi.
Còn kéo mũ len lên, làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Mắt con đâu mất rồi?"
Thằng bé cho rằng tôi thật sự không thấy, lại kéo mũ xuống, nói: "Con giấu mất tiêu rồi."
Lúc tháo mũ xuống, bởi vì ma sát, tóc dựng hết lên.
Thằng bé không biết, ngơ ngác mà nhìn tôi, tôi kéo thằng bé đến trước gương, nói: "Nhìn tóc con đi nè Đặng tóc xoăn!"
Thằng bé nhìn thật lâu, sau đó đến gần gương, hôn chính mình trong gương một cái, nói: "Con đẹp quá đi."
Mấy khách đi mua quần áo đều bị thằng bé chọc cười.
Tôi vuốt lại tóc cho thằng bé, nói: "Ừm con đẹp nhất!"
Tôi dẫn thằng bé xuống lầu mua bánh kem, có hơi đông người, tôi sợ người khác va vào thằng bé, muốn bế thằng bé lên, nhưng bé nói muốn tự mình đi.
Tôi nói đông người quá, không dễ đi.
Thằng bé cư nhiên nghiêm trang mà nói: "Ba, con nắm tay ba, như vậy ba sẽ không ngã đâu."
Thằng bé vậy mà lo lắng cho tôi, sợ tôi bị người ta đụng.
Khoảnh khắc ấy, điều tôi cảm thấy không phải là sự ấm áp mà là nỗi chua xót, mỗi khi tôi ra ngoài đều nhìn thấy rất nhiều ba mẹ có con nhỏ, những đứa trẻ đó có thể nắm tay mẹ, có thể nắm tay ba hoặc ông bà của mình, nhưng Tiểu Sư chỉ có thể nắm lấy tôi.
Trước kia thằng bé rất muốn chơi trò đánh đu. (*)
Lúc ấy thằng bé thấy đứa nhỏ khác được ba mình làm vậy, trở về nói muốn chơi với tôi. Nhưng có lẽ thằng bé cũng hiểu. Từ lúc lọt lòng, thằng bé chỉ có một người thân duy nhất là tôi.
Lúc giáo viên mầm non dạy về ba mẹ, thằng bé hỏi tôi mẹ là gì.
Tôi không biết nên giải thích với nó thế nào, nếu tôi còn ở cạnh Phó Dư Dã, có lẽ mọi thứ sẽ khác.
Tôi chỉ có thể nói với nó, mẹ đang ở nơi rất xa, chờ khi Tiểu Sư trưởng thành, mẹ sẽ trở về.
Chờ tôi mua bánh kem xong, ngồi xuống ở ghế, thăng bé tự giác lấy nĩa cho mình, sau đó hỏi tôi: "Ba ơi, con đã trưởng thành chưa?"
Càng lớn, thằng bé càng chấp nhất với đề tài này, tôi nghĩ có một ngày, khi chân tướng bại lộ, Tiểu Sư sẽ có khuôn mặt thương tâm thế nào.
Tôi không biết.
Đôi khi tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn, vì đã đưa thằng bé đến thế giới này.
Nhưng chuyện tôi đã làm sai, giờ cũng chẳng thể thay đổi. Dù sau này tình hình có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là do tôi chọn.
Chú thích:(*) Ảnh minh hoạ: