Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Phó Dư Dã sắp kết hôn.
Tôi không biết làm sao cậu ấy biết được địa chỉ của tôi, dù sao đã bốn năm rồi chúng tôi không hề gặp nhau.
Trước khi nhận được tấm thiệp mời này, tôi vẫn luôn cho rằng đời này chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Cho nên khi tôi nhìn thấy tên của Phó Dư Dã trên tấm thiệp này, tôi đã hoài nghi có phải mình bị hoa mắt hay không.
Tiểu Sư ôm cổ tôi, một tay chỉ vào hoa văn ánh vàng trên thiệp mời.
Nói: "Thiệp mời."
Cậu nhóc tuổi vẫn còn nhỏ, giọng nói còn mang theo chút ngọng ngọng, lại còn rất hay nghịch ngợm. Nhưng hai chữ này nó lại nói rất rõ ràng, tôi xoa tóc thằng bé, nói: "Đúng rồi. Là thiệp mời."
Nhà trẻ hôm Giáng Sinh cũng tổ chức làm thiệp cho tụi nhỏ, nó vẽ một con vật gì đó màu xanh không biết là con gì trên giấy, sau đó cô giáo của tụi nhỏ viết mấy lời chúc lên, để tặng cho cha mẹ.
Tiểu Sư gấp gáp không chờ nổi mà muốn mở ra xem, chắc là thấy thích mấy cái lấp lánh trên thiệp.
Khi tôi vừa về đến nhà, nó đã tuột xuống khỏi người tôi, chạy tới thùng đồ chơi ở một góc, ôm ra một chiếc xe lửa Thomas từ bên trong.
Chiếc xe lửa này khi có đường ray phù hợp còn có thể chạy, nhưng mà hai ngày trước tôi tịch thu rồi, vì để phạt nó chỉ biết chơi mà không chịu dọn dẹp.
Cho nên hôm nay thằng bé rất ngoan mà chạy tới, hỏi tôi: "Con chơi xe lửa được hong?"
Tôi nói: "Nếu con biết dọn dẹp đồ chơi sau khi chơi xong, ba sẽ lấy cho con."
Thằng bé không hề do dự mà gật đầu.
Nhưng tính thằng bé đó giờ là vậy rồi, kết quả là nó quậy tung cái phòng khách lên.
"Con nghĩ cho kỹ nha, nói được thì phải làm được. Nếu không thì con không phải là một em bé ngoan."
Con nít tuổi này, đối với ba chữ em bé ngoan như nghe thần chú vậy, mỗi ngày giáo viên mầm non đều in một bông hoa hồng nhỏ lên tay tụi nhỏ, đó là tiêu chí cho thấy hôm nay bọn nhỏ rất ngoan, nếu có ngày mà không được in dấu hoa hồng lên tay, đó sẽ là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Mà cái bệnh hay quên của nó cũng hơi bị nặng, thường thường khi gặp chuyện đều làm nũng để thoát tội.
Tôi không muốn con mình sẽ là một đứa nhỏ như vậy, thậm chí sau này sẽ là một người thất tín bội nghĩa.
Tôi hy vọng thằng bé sẽ có được những đức tính tốt. Cho nên tôi cũng nguyện ý kiên nhẫn, nghiêm khắc hơn nữa mà dạy dỗ nó.
"Con biết chưa?"
Tiểu Sư do dự, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Vì thế tôi đem thùng đồ chơi ra, mười phút sau thằng bé đã dọn dẹp xong xuôi, nó vui vẻ mà ngồi trên thảm chơi Thomas không biết mệt mỏi.
Khi tôi nấu nướng xong xuôi, từ trong nhà bếp bước ra tôi đã thấy thằng bé chăm chú nhìn con tàu đang chạy, khuôn mặt kia làm tôi lại nghĩ tới người nào đó.
Không thể không nói, gen và tính cách của cậu ấy y như nhau, cường đại lại cường thế.
Khuôn mặt của Tiểu Sư, cái mũi, lông mày, toàn bộ đều giống người kia.
Tôi cũng đã cẩn thận đối chiếu với ảnh của mình khi còn nhỏ, Tiểu Sư cũng giống tôi, nhưng chỉ giống tôi khi lướt mắt xem qua lần đầu, nếu xem kỹ lại, lại hoàn toàn không giống tôi nữa.
Tôi nói: "Ăn cơm thôi, đi rửa tay đi con!"
Tiểu Sư không thèm nhìn tôi.
Tôi kêu đến lần thứ hai, nó mới nhanh chóng đứng dậy, cười tủm tỉm mà nói theo: "Ăn cơm thôi!"
Sau đó tự mình đi đến nhà vệ sinh rửa tay.
Ở dưới bồn rửa tay tôi đã đặt một cái ghế nhỏ, lại lót thêm một cái thảm, thằng bé sẽ không ngã, khi nó rửa tay xong, lại rút ra một tờ khăn giấy lau khô, rồi ngồi lên ghế trẻ em, nhìn thấy có măng mà nó thích, lập tức nói: "Ba, con thích ăn măng."
Tôi gắp cho nó một đũa. Nhưng không cho phép nó ăn nhiều.
Từ nhỏ nó đã kén ăn, món nó thích đều có hơi kỳ.
Nó chẳng thích ăn bánh kem như bao đứa trẻ khác, mà lại thích ăn cá nấu măng, đậu cô-ve, củ niễng,
Đều là mấy món giòn giòn.
Lúc nào tôi cũng lo nó bị thiếu chất, cho nên hơi ép nó ăn chút thịt.
Hoặc là nấu chút canh thịt chan với cơm cho nó.
Thằng bé ăn xong đũa măng kia, không thèm đụng vào miếng cơm nào, lại muốn ăn thêm nữa.
Tôi cũng hết cách, chỉ có thể lấy muỗng đút nó ăn, nó cũng ngoan, từng chút từng chút một mà nhai nuốt hết.
Nhưng vẫn rất muốn ăn măng thêm.
Tôi quyết định sẽ không để cái món này xuất hiện trên bàn ăn trong một tuần tới nữa. Nếu không thì e là thằng bé chỉ ăn mỗi món này thôi.
Cơm nước xong, tôi để con xem TV một chút, mình thì đi dọn bàn rửa chén.
Xong xuôi thì thấy tấm thiệp trên bàn đã được mở ra.
Tôi đi qua, cầm lấy tấm thiệp mời kia.
Thì nghe thấy Tiểu Sư nói: "Hoa."
Thằng bé chỉ bông hoa được in trên thiệp.
Ánh mắt tôi dừng lại trên hai cái tên được in trên đó.
Phó Dư Dã.
An Yên.
Cô dâu tên là An Yên. Tên thật độc đáo.
Chỉ là đứng cạnh cái tên Phó Dư Dã, cảm thấy có chút không hợp.
Tấm thiệp mời đột nhiên xuất hiện này, giống như một cục đá được ném vào trong hồ, phá vỡ cuộc sống thường ngày không chút gợn sóng của tôi.
Mà cũng có lẽ là vì tôi đã phải mất một khoảng thời gian rất lâu, mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm mà tôi vốn chẳng còn cơ hội.
Phó Dư Dã vẫn luôn biết tôi ở đâu sao?
Cậu ấy biết tôi đang sống như thế nào sao?
Cậu ấy biết tôi có con sao?
Tôi không biết cậu ấy rốt cuộc có biết không.
Nhưng nhìn vào hành động của cậu ấy, một tấm thiệp mời.
Tôi liền hiểu, cậu ấy đã vẽ nên một giới hạn đối với tình cảm giữa chúng tôi.
Nói về tình cảm, tôi chỉ là giáo viên của cậu ấy khoảng nửa năm thôi.
Tôi gấp thiệp mời lại, ném vào thùng rác.
Tôi sẽ không đi.
Làm sao tôi có thể tham dự hôn lễ của một học sinh tôi chỉ dạy một chút cách đây rất lâu rồi, nói chi người này, lại là người mình yêu nhiều năm như vậy.