Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, Tống Vĩnh Nhi vừa nhìn xuống đã nhận ra, da Lăng Ngạo trắng mịn không thua gì tay cô.
Nhưng anh là đàn ông!
Có điều cô ngẫm lại, từ nhỏ anh đã có người ở cạnh chăm sóc, cho dù cơ thể anh tàn tật, tinh thần bị tổn thương, nhưng chưa từng sống gian khổ, cuộc sống vật chất cũng khá xa hoa, nuôi dưỡng làn da trắng mịn thế này cũng là chuyện thường tình.
Tống Vĩnh Nhi cử động ngón tay, khẽ xoay tròn trong lòng bàn tay anh.
Trong lòng vẫn hơi xấu hổ, cô chỉ sờ anh thôi, không tính là chiếm tiện nghi của anh đúng không?
Lông vũ này này làm cô hơi ngứa ngứa, từng bước tiến sâu vào xương tủy, đánh thẳng vào trái tim đang đập mãnh liệt của cô.
Trông anh có vẻ không có cảm xúc gì, nhưng yết hầu gợi cảm lại không tự chủ chuyển động lên xuống, như bản năng muốn ăn thịt của động vật.
Mà vợ chồng Tống Quốc Cường ngồi ở sofa đối diện, thì tập trung toàn bộ ánh mắt, tâm tư lên người Trần Tín, không hề chú ý tới hành động nhỏ này của hai người.
Câu nói “Hôm nay cậu Tư đích thân mang sính lễ tới đây” đã làm vợ chồng bọn họ khiếp sợ chưa hoàn hồn lại!
Trần Tín dọn hết tách trà, dĩa trái cây, đồ uống trên bàn trà qua một bên.
Anh xách chiếc hộp tới đây, đặt nó lên bàn trà, cúi người mở ra, lấy từng món trong đó ra, giải thích cặn kẽ cho vợ chồng Tống Quốc Cường nghe.
“Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu mười căn biệt thự liên hợp, ở biệt thự sơn trang Golf quốc tế núi Thành Nam Phủ, và một căn biệt thự độc quyền tốt nhất. Còn đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu mười cửa hàng trên phố đi bộ Hexi. Toàn bộ giấy chứng nhận này đều viết tên cô Tống làm chủ sở hữu, chỉ một mình cô ấy, mời ông bà Tống xem qua trước.”
Trần Tín mở từng cuốn sổ đỏ đưa họ xem, dọa vợ chồng Tống Quốc Cường có xem hay không xem cũng không được.
Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ liếc nhìn nhau, trên đó có con dấu chính thức của nhà nước, và tên Tống Vĩnh Nhi, đồng thời diện tích mỗi căn biệt thự đều là con số cực kỳ lớn!
Ngay cả diện tích mười cửa hàng trên phố đi bộ cũng rất lớn!
Thời đại ngày nay, thứ gì đáng giá nhất? Đương nhiên là đất đai, nhà cửa.
Đừng nói là toàn bộ biệt thự đều nằm trong khu bất động sản đắt nhất, cửa hàng cũng nằm trong trung tâm thành phố náo nhiệt nhất! Trong nháy mắt, Tống Vĩnh Nhi đã sở hữu một số tiền lớn như thế!
Chỉ cần bày ra đó, mỗi năm sống bằng tiền thuê nhà, cũng có thể ung dung tự tại, chăm lo cả nhà từ lớn đến nhỏ!
Hai người định nhìn lướt qua thôi, nhưng vừa nhìn đã khiếp sợ, khó mà dời mắt khỏi giấy chứng nhận quyền sở hữu này!
Thậm chí họ không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc cậu Tư có bao nhiêu tiền?
Hình như Trần Tín nhìn thấu tâm tư của họ, kịp thời mở miệng nhẹ nhàng giải thích: “Ông Tống, bà Tống, hai người cũng biết cậu Tư rời nhà từ nhỏ, một mình dốc sức làm việc cũng không dễ dàng gì, những bất động sản này đã là toàn bộ tài sản của cậu Tư rồi. Cậu ấy lấy nó làm sính lễ cưới cô Tống, đủ thấy thành ý cậu ấy thế nào rồi.”
Có quỷ mới tin những lời này!
Ngay cả Tống Vĩnh Nhi đứng sau Lăng Ngạo cũng không tin!
Không nói những cái khác, chỉ cần nói đến căn nhà ở Tử Vi Cung, còn có một sân sau rộng lớn, và tài sản dùng để kinh doanh gì đó, chắc chắn Lăng Ngạo sẽ không nói rõ.
Anh rất giỏi về điểm này, mặc dù là người tàn tật, nhưng anh có thể tạo áp lực vô hình khiến đối thủ nín thở. Anh không nói thì không ai dám hỏi, càng không có ai dám vạch trần.
Lưu Lan vẫn nghiến răng, nhéo vào eo chồng mình!
Vì lợi ích, họ đã lấy hôn nhân con gái làm trò cười một lần rồi, con gái chỉ có một, hôn nhân là chuyện cả đời, phạm phải sai lầm như thế, một lần là đủ rồi, họ không thể tái phạm lần hai!
Hơn nữa, cho dù gả cho cậu Tư tiền tiêu không hết thì sao? Ngay cả một đứa con cũng không sinh được, con gái bà mới 18 tuổi thôi, dựa vào điều gì mà muốn con bé ở góa với người tàn phế, cả đời cứ thế là hết?
Tống Quốc Cương nhìn vợ mình, gật đầu đã hiểu.
Trong lòng ông cũng nghĩ thế, mặt ông thoáng qua một tia bối rối mở miệng: “Cậu Tư, liên quan đến hôn ước giữa cậu và Vĩnh Nhi…”
“Hôm nay, người trong gia tộc tôi đều biết chuyện, cậu Tư mang sính lễ tới đây…”
Nghê Chiến bỗng cắt ngang lời Tống Quốc Cường, đồng thời còn nhìn họ với ánh mắt cảnh cáo, đã thu lại vẻ nghiêm túc, ung dung và nở nụ cười hiền hòa.
Anh đứng dậy, đích thân tới chỗ Trần Tín.
Trần Tín lui xuống, Nghê Chiến cúi người, tiếp tục lấy đồ trong chiếc hộp màu xanh ngọc ra.
Vợ chồng Tống Quốc Cường sửng sốt, Tống Vĩnh Nhi cũng bắt đầu căng thẳng, nhưng một bàn tay nào đó khẽ lắc tay cô hai lần, lặng lẽ vỗ về.
Nghê Chiến nói: “Đây là văn bản thỏa thuận tặng 5% cổ phần tập đoàn châu báu Nghê thị, do ông nội tôi ký tên. Thủ tục trên văn bản đã thông qua quá trình pháp lý, đợi cô Tống Vĩnh Nhi cưới cậu Tư sẽ có hiệu lực ngay! Ông nội tôi nói, đây xem như một phần sính lễ trước cho cậu Tư.”
Mọi người: “…”
Nghê Chiến nói tiếp: “Còn đây là một văn bản chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu một hòn đảo, do cô của tôi ký tên. Hòn đảo này nằm ở vùng biển quốc tế, nổi tiếng với nhiều loài hoa. Vào thế kỷ trước, hòn đảo này được một người phụ nữ tên là Tô Lăng Nhi mua lại, rất ít người biết, Thiên Lăng Đại Đế là cháu ruột bà ấy, bà ấy đã truyền lại cho ngài ấy, ngài ấy lại nhượng cho cô tôi năm cô tôi 18 tuổi. Giờ cô tôi cũng ghi chú rõ ràng trong bản thỏa thuận này, một khi cô Tống Vĩnh Nhi sinh con trai cho cậu Tư, bản chuyển nhượng này sẽ chính thức hoàn thành. Văn bản này cũng thông qua quá trình pháp lý rồi, bảo đảm công bằng hợp pháp, bà Tống cứ yên tâm.”
Mọi người: “…”
Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn choáng váng.
Con ngươi sâu không thấy đáy của Lăng Ngạo cũng nhìn Nghê Chiến thăm dò, giống như anh không hề biết trước những chuyện này.
Lưu Lan vừa gấp vừa giận, không nhịn được hỏi: “Cậu Nghê, cậu Tư đã thế rồi, Vĩnh Nhi nhà tôi mới 18 tuổi, nếu gả qua đó, chỉ sợ chuyện sinh con… Chắc chắn chúng tôi không lấy được hòn đảo này nên không trông cậy gì mấy. Tuy các cậu có quan hệ với Hoàng thất, nhưng cũng không thể cưỡng ép người khác như thế.”
“Khụ khụ.”
Nghê Chiến giơ tay che miệng, đồng thời liếc nhìn Lăng Ngạo cười cợt, không biết anh ấy có cảm nhận gì, khi bị mẹ vợ nghi ngờ năng lực đó.
Nhưng vẻ mặt Lăng Ngạo rất lạnh lùng liếc mắt qua Nghê Chiến, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm.
Nghê Chiên xoay người, lại nhìn Lưu Lan nghiêm túc nói: “Bà Tống, có lẽ bà không biết một chuyện. Mặc dù cơ thể cậu Tư tàn tật, nhưng năng lực đàn ông vẫn bình thường. Không biết bà Tống có nghe nói, một nữ ngôi sao nổi tiếng ở nước T tên là Lê Tư, mang vẻ đẹp sắc nước hương trời, lại gả cho một doanh nhân giàu có bị tật hai chân, còn sinh một cặp trai gái.”