Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy sét đánh đì đùng.
Cô cúi đầu nhìn theo hướng ngón tay của Mạnh Tiểu Ngư thì thấy trên ngực của mình có vô số dấu hôn nở rộ như hoa mai, bởi vì vừa ngâm trong bồn tắm nên trông chúng càng xinh đẹp rực rỡ hơn.
Đó là dấu vết chú để lại trên người cô.
Có liên quan gì tới Mạnh Tiểu Long chứ?
Tống Vĩnh Nhi không biết giải thích thế nào mà cô cũng không muốn giải thích. Bởi vì đây là chuyện riêng của cô và ông chú.
Cô bước từ trong bồn tắm ra, người thơm ngát, mới tắm xong, da được ngâm tinh dầu nên nhìn càng trắng nõn, trơn mềm, đẹp không tả xiết!
“Vĩnh Nhi, cậu nghĩ lại đi. Cậu chỉ cần yên phận làm chị dâu của tớ, cả nhà tớ sẽ đối xử tốt với cậu, thật đấy!”
Mạnh Tiểu Ngư chưa từ bỏ ý định cứ tiếp tục khuyên bảo, nhưng hoàn toàn không lay chuyển được Tống Vĩnh Nhi.
Sau này cô sống thế nào thì liên quan gì đến nhà họ Mạnh chứ?
Tống Vĩnh Nhi quấn khăn tắm trở về phòng, cô lau sơ qua vệt nước còn đọng lại trên người, sau đó mặc quần áo vào. Dù sao cô và Mạnh Tiểu Ngư cũng chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, hai người bọn họ đã quá hiểu nhau.
Sau khi mặc quần áo xong, cô bắt đầu lau tóc.
Mạnh Tiểu Ngư giúp cô cắm điện máy sấy tóc, sau đó nịnh nọt đưa tới, luôn miệng nhắc nhở: “Vĩnh Nhi, anh trai tớ nhớ cậu đến phát điên rồi, tớ xin thề cậu là người phụ nữ đầu tiên anh ấy chạm qua. Vĩnh Nhi, cậu suy nghĩ lại đi, rốt cuộc kẻ tàn tật kia có gì tốt chứ, nếu cậu ở bên cạnh anh ta thì hai người làm sao có con được?”
Tống Vĩnh Nhi cầm máy sấy, im lặng ngồi sấy tóc.
Lúc sấy gần xong, cô tắt máy, nhìn Mạnh Tiểu Ngư nói: “Cậu đến tìm tớ làm gì?”
Cô muốn nói “nếu cậu đến đây tìm tớ chỉ để nói chuyện này thì bây giờ cậu có thể đi ra ngoài được rồi.”
Mà lúc này Mạnh Tiểu Ngư mới nhớ đến lý do cô ta tới tìm Tống Vĩnh Nhi: “Ba tớ và dì Lan đang chờ cậu dưới lầu, đợi cậu xuống thử rượu gạo và bánh trôi gì đấy.”
Tống Vĩnh Nhi hiểu ra ngay.
Cô lau tóc xong cũng mặc kệ cho mấy sợi tóc lòa xòa trước ngực, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Mạnh Tiểu Ngư đứng tại chỗ, thầm than nhìn cơ thể vưu vật, phong tình như yêu tinh cùng với khuôn mặt như thiên sứ của Tống Vĩnh Nhi, chả trách ông anh trai cô không cách nào buông tay được.
Từ nhỏ Mạnh Tiểu Ngư đã sống dưới cái bóng của Tống Vĩnh Nhi. Nơi nào có Tống Vĩnh Nhi cho dù là về việc học hành, tài nghệ hay tướng mạo, Mạnh Tiểu Ngư mãi vẫn xếp thứ hai, ngay cả trong lòng anh trai cô, cô cũng vẫn chỉ đứng thứ hai.
Thế nhưng cho dù Tống Vĩnh Nhi có tốt hơn nữa, có xuất sắc hơn nữa thì vẫn là người con gái yêu thầm anh trai cô ta, một lòng một dạ muốn gả cho nhà Mạnh làm dâu. Mạnh Tiểu Ngư nghĩ vậy nên trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Thật ra trước đó Mạnh Tiểu Ngư cũng không biết anh trai mình thích Tống Vĩnh Nhi.
Sau khi anh trai cô tỏ tình với Tống Vĩnh Nhi cô mới biết được chuyện này. Cũng chính vì như vậy nên Mạnh Tiểu Ngư càng cảm động hơn. Cô cảm thấy anh trai đúng đã bảo vệ Tống Vĩnh Nhi quá kỹ, quá quý trọng cô ấy.
Tống Vĩnh Nhi đi tới cửa thì dừng lại, xoay người nhìn Mạnh Tiểu Ngư: “Cậu ở lại trong phòng tớ làm gì?”
Mạnh Tiểu Ngư mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Nhi, còn không quên nói tốt cho anh trai: “Vĩnh Nhi à, cho dù hôm qua anh trai tớ lột sạch quần áo của cậu, nhưng anh ấy thương cậu như vậy, cũng chưa chắc sẽ thực sự làm tới bước cuối cùng. Anh ấy đúng là rất quý trọng cậu. Chẳng qua là vì cậu thích kẻ tàn tật kia…khụ khụ, vì cậu thích cậu Tư cho nên anh ấy mới bị cậu kích động mà hành xử xốc nổi như vậy. Cậu hãy tha thứ cho anh ấy nhé!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Mạnh Tiểu Ngư chằm chằm, thất vọng nói: “Ngư à, có lẽ giống như cậu nói, cho dù anh ta lột sạch cả người tớ thì cũng chưa chắc anh ấy thực sự vượt quá giới hạn. Nhưng cậu có từng nghĩ tới tớ có muốn để cho anh ấy cởi sạch quần áo không? Anh ta dựa vào cái gì mà nhìn cơ thể của tớ?”
Mạnh Tiểu Ngư: “…”
Tống Vĩnh Nhi nói tiếp: “Bởi vì đó là anh trai của cậu, cho nên anh ta quấy rối người khác, cậu cũng cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng tớ là con gái, tớ không thể tùy tiện để cho một người đàn ông cởi sạch quần áo của mình, nhìn thấy và sờ soạng hết cơ thể của mình, đúng không?”
Mạnh Tiểu Ngư: “…”
“Cậu cũng là một cô gái, hay là nói nếu cậu xảy ra chuyện giống như thế này, cậu sẽ cảm thấy chỉ cần người đàn ông kia thích cậu, thì anh ta sẽ có quyền lột hết đồ cậu, nhìn thấy hết cơ thể cậu và làm chuyện như vậy với cậu không?”
Mạnh Tiểu Ngư sững sờ nói: “Cậu? Cậu nói chuyện kiểu gì thế?”
Tống Vĩnh Nhi không chút khách sáo đáp lại: “Vậy còn cậu ăn nói ra sao?”
“Vĩnh Nhi! Vĩnh Nhi! Tiểu Ngư!”
Có tiếng Lưu Lan gọi dưới lầu, rõ ràng bọn họ đã chờ đến sốt ruột rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tiểu Ngư lúc đỏ lúc trắng, cô ta sải bước đi ngang qua Tống Vĩnh Nhi ra ngoài. Tống Vĩnh Nhi hít sâu một hơi, rõ ràng cô cũng rất tức giận. Đóng cửa phòng lại xong, cô mới đi theo sau lưng Mạnh Tiểu Ngư bước xuống lầu.
Bà Nghê tự làm bánh trôi, mùi rất thơm, Tống Vĩnh Nhi chỉ ăn một lần đã nhớ mãi không quên.
Lúc mấy loại rượu gạo đều đặt trước mặt cô, cô lần lượt thưởng thức từng loại một, nhưng sau đó lại lắc đầu nói: “Hình như thiếu thứ gì đó, mùi không thơm lắm.”
Lưu Lan ngạc nhiên nhìn con gái nói: “Ngược lại mẹ cảm thấy rất thơm!”
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi hơi run lên. Cô ngâm cánh hoa hương liệu hơn một giờ đồng hồ, không thơm mới lạ.
Cô né tránh ánh mắt của Lưu Lan, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại nói: “Rượu gạo của bà Nghê là do chính tay bà ấy tự ủ, không phải là rượu mua, có lẽ bà ấy có bí quyết gì đấy khiến cho rượu của bà ấy ủ ra vô cùng thơm mà chúng ta không biết.”
Tống Quốc Cường cũng than thở: “Đành nấu tạm thôi, con xem cái nào có thể phối hợp được với cái nào thì dặn dò nhà bếp làm.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu nghiêm túc thử.
Nhưng Lưu Lan lại đăm chiêu kéo Tống Quốc Cường đi qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ông nói xem, hôm nay con gái của chúng ta có gì khác lạ không? Trời hè nóng nực thế này mà con bé lại ngâm bồn tắm thơm nức mũi thế kia, nó không sợ trúng nắng à? Có phải nó đã xem trọng cậu Nghê trong lời đồn kia quá rồi không?”
Tống Quốc Cường híp mắt, trong lòng lại hiểu rất rõ, con gái làm như vậy nào phải vì cậu Nghê, rõ ràng là vì cậu Tư thì có.
Lưu Lan lại nói: “Nghe nói cậu Nghê là người đàn ông đẹp nhất thành phố H, sau này có thể còn làm thái tử nữa đấy.”
“Được rồi, chuyện như vậy đừng nói lung tung, cẩn thận chuốc họa vào thân? Bà còn chê nhà chúng ta bây giờ chưa đủ lộn xộn sao?”
Tống Quốc Cường nhẹ nhàng trách vợ một câu, sau đó xoa huyệt thái dương, nhìn Mạnh Dật Lãng nói: “Ông Mạnh à, ông đến thư phòng với tôi đi.”
Tống Quốc Cường đi với Mạnh Dật Lãng đến thư phòng, lúc này trên sô pha chỉ còn lại hai mẹ con Tống Vĩnh Nhi và Mạnh Tiểu Ngư.
Nhưng mà lúc nãy lời nói của Lưu Lan và Tống Quốc Cường không cẩn thận đã bị Mạnh Tiểu Ngư nghe được.
Thì ra tối nay cậu Nghê cũng sẽ đến sao?
Đã là con dân của Ninh Quốc, có ai mà không nghe qua cậu Nghê trong lời đồn chứ?
Trong lòng Mạnh Tiểu Ngư trở nên kích động, cô ta liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, biết rõ cô ấy chỉ nghĩ tới cậu Tư, bèn đứng dậy giả bộ ngáp một cái nói: “Buồn ngủ quá, cháu lên lầu nghỉ một chút, buổi tối cháu sẽ xuống.”
Lưu Lan nhìn cô ta, cũng đau lòng nói: “Cháu mau đi ngủ đi! Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều về chuyện của anh cháu, chúng ta làm hết sức mình, còn lại là nghe theo ý trời, cháu đừng lo lắng quá.”
Mạnh Tiểu Ngư gật đầu vừa đi lên lầu vừa nhìn Tống Vĩnh Nhi ở bên cạnh.
Tống Vĩnh Nhi mặc váy liền quần màu xanh, cổ áo kiểu búp bê màu trắng đáng yêu, dáng vẻ tươi trẻ như đóa mây trắng sạch sẽ trên bầu trời sau cơn mưa.
Cô ta đang suy nghĩ lát nữa nên mặc váy màu gì mới có thể khiến cậu Nghê bỏ qua Tống Vĩnh Nhi, chỉ liếc mắt thôi đã có thể nhìn thấy cô ta trong đám người đây?