Tống Vĩnh Nhi dẫn Mạnh Tiểu Ngư ra đón xe về nhà.
Trên đường, cô đang định nói gì đó nhưng cô phát hiện nói chuyện trong taxi cũng không an toàn.
Nên cô im lặng, thấy Mạnh Tiểu Ngư lo lắng, dáng vẻ sốt ruột như ngồi trên đống lửa thì không biết làm gì khác hơn ngoài việc lấy điện thoại di động ra, liên tục gõ chữ cho cô ấy đọc.
Hai chị em cứ thế mà dùng di động để trao đổi với nhau dọc đường, khi về đến nhà họ Tống, Mạnh Tiểu Ngư cũng đại khái hiểu được tình hình.
Có điều trong lòng vẫn còn vài chỗ khúc mắc, đợi đến khi lên lầu, vào phòng rồi Tiểu Ngư mới đóng kín cửa lại hỏi Tống Vĩnh Nhi.
“Có phải cậu bị điên rồi không? Anh của tớ tay chân lành lặn cậu không cưới lại cứ khăng khăng muốn cưới một người tàn tật? Từ hồi còn học tiểu học tớ đã biết cậu Tư nhà họ Lăng là một người tàn tật rồi!”
“Tiểu Ngư, anh ấy ưu tú hơn cậu tưởng đấy, tớ cũng không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong đâu!”
Hiện tại, điều mà Tống Vĩnh Nhi ghét nhất chính là nghe người khác nói Lăng Ngạo là người tàn phế.
Mặc kệ có là bạn thân nhất đi chăng nữa cô cũng không muốn nghe!
Mạnh Tiểu Ngư nhìn Tống Vĩnh Nhi, có chút hụt hẫng: “Nhất định là anh tớ đã bị chuyện của cậu kích thích, nhất định anh ấy đã phát hiện ra cậu thích người đó, cho nên mới hoang mang, không biết nên làm gì và cuối cùng đã chọn sai cách!”
Dù gì cũng là người một nhà nên bênh nhau là chuyện bình thường, có mắc lỗi lầm đi chăng nữa thì cũng cảm thấy có thể tha thứ hết.
Đặc biệt, từ nhỏ tình cảm anh em giữa Mạnh Tiểu Ngư và Tiểu Long rất tốt, ngoại trừ từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng Mạnh Tiểu Long lại bênh vực Tống Vĩnh Nhi mà đối đầu với cô ấy ra thì lúc nào anh ta cũng thương yêu cô em gái này vô cùng.
Tống Vĩnh Nhi sợ nhất là Mạnh Tiểu Ngư về đến nơi sẽ mất hết lí trí mà không phân rõ trắng đen: “Tiểu Ngư! Cho dù tớ chọn ai đi nữa thì anh ấy cũng không nên cưỡng bức tớ, đây không chỉ là vấn đề nguyên tắc mà còn là vấn đề về phẩm chất!”
Mạnh Tiểu Ngư biết mình đuối lý nên ủ rũ ngồi xuống giường, nước mắt rơi lã chã.
Tống Vĩnh Nhi rút khăn giấy đưa cho cô ta nhưng cô ta lại không nhận.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Nếu như lần này anh của tớ bình an trở về thì cậu cứ yên tâm, làm chị dâu của tớ, anh tớ thật sự thích cậu, có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi hay không, Vĩnh Nhi, tại sao cậu lai biến thành người như vậy chứ? Tại sao cậu lại trở thành một người mà tớ không tài nào nhận ra vậy? Cậu làm tớ tổn thương quá, hu hu hu…”
“Tiểu Ngư, chuyện tình cảm không thể ép buộc được!”
Tống Vĩnh Nhi lại nói với cô ta: “Ba của cậu cũng đã viết giấy cam kết rồi, sau này sẽ không bắt tớ làm dâu nhà họ Mạnh nữa.”
“Cậu!”
Mạnh Tiểu Ngư nghe xong liền nổi giận đùng đùng: “Ngày hôm qua cậu đã gọi điện thoại cho tớ khóc lóc kể lể, tớ đã rất thương cậu, tớ còn hận lúc đó không thể lên máy bay về giúp cậu đánh anh tớ một trận tơi bời! Nhưng hôm nay tớ mới biết, thì ra cậu chính là kẻ đứng núi này trông núi nọ, lén lút yêu người khác! Cậu là người đã phản bội anh tớ nhưng tớ nhịn cậu, hiện tại anh ấy vì cậu mà ngay cả tính mạng cũng không cần, còn cậu lại thản nhiên đứng đây nói với tớ về tình yêu giữa cậu và một người đàn ông khác sao?”
Mạnh Tiểu Ngư cũng là lá ngọc cành vàng, được cưng chiều từ nhỏ.
Tính cách của cô ta không hề giống với Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi dù có mạnh mẽ, hung dữ đi nữa thì vẫn nói đạo lý, còn Mạnh Tiểu Ngư một khi đã hung dữ thì chỉ nói chuyện bằng tình cảm, còn đạo lý gì đó đều là thứ bỏ đi!
Tống Vĩnh Nhi hiểu rất rõ tính cách của cô ta nên mới nhẫn nhịn, không lên tiếng tranh cãi.
Mặc dù lúc này, những lời mà Mạnh Tiểu Ngư nói rất khó nghe.
“Tiểu Ngư, cậu nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ba cậu sẽ về.”
Tống Vĩnh Nhi buồn bã quay đi, cô còn tưởng người bạn thân duy nhất này sẽ hiểu cô, sẽ đứng về phía cô mà nghĩ cho cô nhưng hóa ra cô đã sai khi nghĩ vậy, anh em ruột vẫn là anh em ruột, thứ tình cảm đó luôn được đặt trên tình bạn thân.
Cô bỗng nhiên thấy nhớ Mạnh Tiểu Ngư của ngày hôm qua, người đã lớn tiếng mắng chửi Mạnh Tiểu Long.
Bây giờ nghĩ lại thì khi ấy Mạnh Tiểu Ngư mắng chửi dữ dằn như vậy chưa hẳn là thật lòng là đang giả vờ để làm cô an lòng. Chẳng phải bây giờ Mạnh Tiểu Long thực sự xảy ra chuyện, Mạnh Tiểu Ngư liền bộc lộ bản chất đấy sao?
Cũng đúng, con người ai chẳng ích kỷ, ai bảo người ta là người một nhà cơ chứ?
Tống Vĩnh Nhi rời khỏi phòng ngủ dành cho khách mà Mạnh Tiểu Ngư đang ở, bỗng nhiên Mạnh Tiểu Ngư chộp tay cô níu lại: “Tống Vĩnh Nhi, rốt cuộc cậu có còn lương tâm không vậy? Anh của tớ rơi vào bước đường này, cũng là vì cậu, tại sao cậu có thể bỏ mặc anh ấy chứ?”
“Tớ không hề bỏ mặc anh ấy, những gì tớ có thể làm đều đã làm hết rồi, nhưng năng lực của tớ có hạn, tớ cũng không phải là nữ vương của Ninh Quốc!”
Tống Vĩnh Nhi cũng nổi giận với cô ta: “Cậu đừng quên ba của cậu vẫn còn ở đây, bác ấy là một người sáng suốt, từng trải nhiều gấp mấy lần cậu, chuyện lần này là đúng hay sai, ai sai ai phải, ba cậu đều có thể phân biệt rõ ràng, nhưng cậu thì sao chứ, từ nhỏ cậu đã là chị em tốt nhất của mình vậy mà cậu lại không nhìn rõ được trắng đen sao?”
Nói xong cô đi thẳng ra khỏi phòng dành cho khách, không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Mạnh Tiểu Ngư.
Về đến phòng mình, Tống Vĩnh Nhi mới để lộ sự uất ức trong lòng.
Cô có lòng đến tận sân bay đón người bạn thân nhất của mình, nhưng sau đó liền phát hiện, trên đời này hoàn toàn không có người chị em thân thiết nhất của cô.
Có lẽ người đó đã vĩnh viễn nằm lại trong ký ức của cô rồi.
Hoặc cũng có thể là từ trước đến nay chưa từng có người như vậy, mà chẳng qua cô đã tự mình huyễn hoặc rằng Mạnh Tiểu Ngư chính là người bạn thân thiết nhất của cô thôi!
Cô lại nằm trên giường nhìn bảng quảng cáo ngoài cửa sổ, động lực duy nhất để cô có thể kiên trì ở nhà họ Tống chính là tiếp tục ngắm nhìn gương mặt của Lăng Ngạo.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn.
Cô mừng rỡ vội vàng phóng tới xem nhưng kết quả là vừa mới cầm điện thoại lên liền thấy đó là tin nhắn mà Mạnh Tiểu Ngư gửi tới cho cô: “Cô gái ngốc nghếch này, cậu đừng ngớ ngẩn nữa, anh của tớ mới là người yêu thương cậu nhất!”
Tống Vĩnh Nhi đọc tin nhắn xong liền ủ rủ.
Tại sao bây giờ mọi người đều kỳ lạ như vậy chứ, ai cũng lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho cô để ép buộc cô, làm những chuyện khiến cảm xúc của cô bị tổn thương như vậy chứ?
Nếu thật sự quan tâm thì lẽ ra không phải như vậy, đúng không?
Có lẽ là vì Tống Vĩnh Nhi không trả lời tin nhắn của Mạnh Tiểu Ngư nên Mạnh Tiểu Ngư đang ở trong phòng dành cho khách mới tức giận, gửi tiếp một tin nhắn nữa: “Làm chị dâu tớ hoặc là tuyệt giao! Chỉ được chọn một trong hai!”
Tống Vĩnh Nhi đọc xong, suy sụp.
Tại sao hai anh em nhà này cứ gặp chuyện đều kích động như lên cơn vậy chứ, loại tính cách này mà cũng di truyền sao?
Cô cầm điện thoại di động lên, nhắn một tin trả lời cho Mạnh Tiểu Ngư: “Chẳng ai ép anh cậu đắc tội với cậu Nghê cả, cũng không có ai buộc anh cậu cưỡng bức tớ, mọi chuyện đều là anh ấy tự chọn, chẳng lẽ ăn cướp phạm tội cướp ngân hàng mà cậu còn đi trách ngân hàng tại sao lại cất giữ nhiều tiền như vậy sao? Mạnh Tiểu Ngư, cậu nói chuyện có lý một chút có được không? Cậu còn có thể phân rõ trắng đen không vậy?”
Phải nói, Tống Vĩnh Nhi cũng là một người rất nóng nảy.
Có điều bản tính này của cô sẽ không dễ dàng gì bộc phát nhưng một khi đã phát tác thì sẽ rất hung dữ.
Cô lẳng lặng ngồi chờ trên giường, cũng không biết là đang đợi cho trời mau tối, hay đang chờ Mạnh Tiểu Ngư trả lời tin nhắn nữa.
Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng ting ting, Tống Vĩnh Nhi liền nhìn chăm chú vào màn hình di dộng.
Trên màn hình là câu trả lời của Mạnh Tiểu Ngư, nhưng chỉ có bốn chữ: Cậu ác độc lắm!
Có điều bốn chữ này, đã khiến cho Tống Vĩnh Nhi chấn động đồng thời triệt để tỉnh ngộ: Cho dù là Mạnh Tiểu Long hay Mạnh Tiểu Ngư, hai anh em nhà họ từ trước tới nay chưa từng thật sự hiểu cô!