Hôn Là Nghiện

Chương 89: Con bé xấu xa, con đùa mẹ phải không?




Sau khi Tống Vĩnh Nhi quay về xe, vợ chồng Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng cùng quấn lấy cô hỏi thăm không ngừng.

Cô chỉ nói đã ăn tối ở Tử Vi cung, sau đó cậu Tư và cậu Nghê đều nói tối mai sẽ đến nhà họ Tống ăn cơm.

Còn nhắc đến những chuyện khác, cô đều nói năng thận trọng, nên họ không hỏi được gì.

Khi xe dừng ở nhà họ Tống, Tống Vĩnh Nhi nói: “Con mệt rồi, con lên tầng nghỉ ngơi trước đây.”

Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng không hề ngăn cản, trong lòng biết hôm nay con gái vẫn còn hoảng sợ, tuổi còn nhỏ cũng không dễ dàng.

Nhưng Mạnh Dật Lãng như suy nghĩ gì đó, chăm chú nhìn theo bóng lưng Tống Vĩnh Nhi đi lên tầng, quay đầu hỏi vợ chồng Tống Quốc Cường: “Mấy bảng quảng cáo trên đèn đường bên ngoài là thế nào vậy?”

Rêu rao khắp đường như vậy, nếu Mạnh Dật Lãng không nhìn thấy thì đúng là đồ đần.

Ông chợt có suy nghĩ chuyện không hay, có phải Lăng Ngạo nhìn trúng Tống Vĩnh Nhi nên mới cố ý ngáng chân, hại con ông không?

Mà Lưu Lan chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay tâm tư của Mạnh Dật Lãng, bà nhíu mày không vui mở miệng: “Anh cũng không phải không biết, trước kia Vĩnh Nhi nhà tôi có hôn ước với cậu Tư. Nhờ anh ra mặt giúp đỡ, nên chúng tôi mới từ hôn với nhà họ Lăng. Nếu chúng tôi có ý định kết thân với cậu Tư, sẽ còn để anh nhúng tay sao?”

Nghe vậy, Mạnh Dật Lãng ngẫm lại thấy cũng phải, chẳng lẽ do lòng mình tiểu nhân?

Tống Quốc Cường cũng hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Chính con trai anh không ra gì, gây họa, chúng tôi còn phải chạy theo anh đến tận bây giờ, con gái cũng bị uất ức, mà chúng tôi đã trách anh cái gì chưa, trái lại giờ anh còn nghi ngờ chúng tôi, anh!”

“Không không không!” Mạnh Dật Lãng vội xua tay phủ nhận: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, cậu xem em dâu kích động thế kia, em dâu vừa kích động, cậu cũng kích động theo.”

“Anh hỏi như vậy, tất nhiên tôi kích động rồi.” Lưu Lan hết nói nổi rồi: “Tự con anh đắc tội cậu Nghê, không ai cầm súng chĩa vào nó. Con anh muốn ức hiếp con gái tôi, là sai lầm của bản thân nó, không ai ép nó. Chính nó từng bước một sa vào con đường này, giờ anh lại có tâm tư hoài nghi là Vĩnh Nhi nhà chúng tôi bắt tay với người ngoài hại nó à, anh cố tình khiến chúng tôi cảm thấy bức xúc đúng không?”

Lưu Lan là người có lý sẽ không buông tha người.

Tống Quốc Cường đau đầu liếc mắt ra hiệu với Mạnh Dật Lãng, Mạnh Dật Lãng lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa.

Càng tiếp tục nói, càng tranh cãi không dứt.

Tống Quốc Cường vỗ vai bà, dỗ dành: “Thế này, bà cũng mệt rồi, bà đi lên nghỉ ngơi đi, ngày mai bà đi công ty đi, hai ngày này, tôi sẽ cùng lo liệu chuyện của Tiểu Long với ông Mạnh.”

Lưu Lan tức giận lườm bọn họ rồi đi lên tầng.

Tống Quốc Cường vội dẫn Mạnh Dật Lãng đi đến phòng ăn: “Đi thôi, bảo nhà bếp xào ít đồ nhắm, hai anh em ta uống chút rượu tâm sự.”

Nhưng còn chưa kịp bước chân đi, Lưu Lan đã từ trên tầng đi xuống, gọi bọn họ lại: “Này!”

Bà dựa nửa người trên tay vịn, nhìn chằm chằm Tống Quốc Cường: “Không phải Vĩnh Nhi đã nói, ngày mai cậu Tư và cậu Nghê cùng đến ăn tối sao? Vậy chúng ta phải chuẩn bị cái gì, mau nghĩ đi? Nghĩ kỹ rồi sáng mai bảo Phương Tề đi mua nguyên liệu nấu ăn về chuẩn bị sẵn sàng.”

Nghe vậy, Tống Quốc Cường vỗ ót một cái: “Suýt nữa thì quên mất!”

Chuyện quan trọng như vậy.

Nhất là, họ còn chưa biết mục đích cậu Nghê và cậu Tư đến tối mai là gì.

Dù cậu Tư tàn tật, nhưng nhìn thế nào cũng không phải là người dễ tiếp xúc, cậu Nghê thì từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, có sơn hào hải vị gì chưa từng ăn chứ?

Hai Sát Thần cùng hạ xuống nhà họ Tống, rốt cuộc phải chuẩn bị bữa tối như thế nào cho bọn họ đây?

Mạnh Dật Lãng cũng không có tâm trạng uống rượu nữa, bảo nhà bếp nấu tạm cho ông bát mì, sau đó bưng lên tầng vào phòng sách của Tống Quốc Cường. Ba người chen nhau ngồi cả trước bàn đọc sách của Tống Quốc Cường, cùng chăm chú tìm kiếm thực đơn hoàng thất trên máy tính.

Tống Vĩnh Nhi đã nằm xuống giường.

Rèm cửa vẫn mở, cô chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm bảng quảng cáo, Lăng Ngạo cưng chiều cô như vậy khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Anh đã dặn, không được nói trước với ba mẹ biết tối mai anh đến dạm hỏi.

Thế mà cô lại nghe lời.

Cô ôm gối trở mình, lại không kìm được quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm ảnh của anh: “Anh nói, vì anh mà em giấu diếm ba mẹ như vậy, có tính là phản bội không?”

Tất nhiên bức ảnh sẽ không trả lời cô.

Cô lại nói: “Chắc không tính nhỉ, không phải nói con gái đều hướng ra ngoài sao? Nếu em không hướng về anh mới là kỳ quái phải không?”

Bức ảnh vẫn trầm mặc.

Tống Vĩnh Nhi lại mỉm cười, đắc ý nhắm mắt lại, lòng tràn đầy vui vẻ chờ đợi ngày hôm sau đến.

Nhưng mà sau khi cô chìm vào giấc ngủ, cô chỉ ngủ được chưa đến mười phút đã bị Lưu Lan kéo dậy.

“Hu hu, mẹ làm gì thế, con vẫn muốn ngủ, con buồn ngủ quá.”

“Bé ngoan, đừng ngủ nữa, mẹ hỏi con một vấn đề, con nói cho mẹ biết là có thể ngủ tiếp.”

“Hu hu … cái gì ạ, mẹ hỏi nhanh lên.”

“Được rồi, này này, con đừng ngủ, đừng ngủ mà, mau tỉnh lại, nói chuyện với mẹ đã.”

“Hu hu …!”

Rốt cuộc Tống Vĩnh Nhi không chịu được tra tấn như vậy, mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lưu Lan.

Lần này, Lưu Lan mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại căng thẳng cầm giấy bút nhìn cô, nói: “Cậu Tư thích ăn cái gì?”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Cô thật sự là không biết đâu!

Mấy ngày ở chung, trên bàn ăn toàn bày đồ ăn cô thích, cô ăn hết sức vui vẻ, nhưng từ đầu tới cuối không hề chú ý xem Lăng Ngạo thích ăn cái gì.

Tống Vĩnh Nhi hơi chột dạ, trong lòng đầy áy náy với Lăng Ngạo: “Con không biết, con chưa từng quan sát, đáng chết!”

Cô tự trách, Lưu Lan lại cho là cô tự trách vì không thể trả lời vấn đề.

Lưu Lan không ngớt lời an ủi: “Không sao, không sao, con nói thử xem, mấy ngày này khi con ở cùng cậu Tư thì ăn thứ gì? Có tên món ăn và thực đơn không?”

“Tối nay ăn chân ngỗng sốt nấm bào ngư, ngon vô cùng. À, đúng rồi, anh ấy thích ăn chè trôi nước nấu với rượu.” Tống Vĩnh Nhi vắt hết óc suy nghĩ, rồi mới nói: “Khi chúng con cùng ăn cơm, toàn ăn cá tuyết nướng, mỳ ý sốt ngao tỏi, sò biển hấp nướng kiểu Pháp, bánh quy nam việt quất, súp kem nấm.”

Thoạt đầu, Lưu Lan còn rất nghiêm túc ghi chép.

Nhưng nghe một lúc, mặt Lưu Lan tái đi: “Con bé xấu xa, con đang đùa mẹ đúng không?”

Tống Vĩnh Nhi sững sờ: “Sao thế ạ?”

Lưu Lan hết nói nổi: “Có phải con ngủ đến hồ đồ rồi không? Tất cả những món này đều là những món từ nhỏ lớn con thích ăn nhất.”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Lời của mẹ vừa khéo thức tỉnh người trong mộng.

Lúc này cô mới phát hiện, thì ra mỗi lần Lăng Ngạo ăn cơm với cô, tất cả món ăn đều là món cô thích ăn nhất.

Nghĩ như vậy, cô chợt bừng tỉnh: Mỗi lần ăn cơm, cô chỉ cần khen đồ ăn ngon, anh lập tức không ăn món đó nữa, cô còn tưởng anh không thích, thật ra, vì cô thích, nên anh nhịn ăn, để cô được ăn nhiều một chút?

Tâm tư của anh dành cho cô lại có thể tỉ mỉ đến vậy sao?