Lăng Nguyễn nói xong, không đợi cho Lăng Ngạo mở lời thì đã tắt ngang điện thoại!
Bởi vì Lăng Ngạo không cần thiết phải mở miệng.
Anh ta là một người câm!
Chuyện này không cần đoán, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nhất định là Mạnh Tiểu Long đã tìm bố của anh ta, và bố anh ta với Lăng Nguyễn đã làm một thoã thuận gì đó, mà nhà họ Tống có lấy được tiền tài hay không cũng không còn quan trọng nữa, nhà họ Tống chỉ xem trọng hạnh phúc tương lại của Tống Vĩnh Nhi mà thôi.
Cả thé giới đều coi thường anh!
Coi thường anh không thể nói chuyện, tàn phế không thể đi trên đôi chân của mình!
Nhớ đến khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, người mà anh đã ngày đêm nhớ mong, nghĩ đến tình cảm giữa cô và Mạnh Tiểu Long, Lăng Ngạo đành phải miễn cưỡng cười: “Em chỉ biết em là một cô gái đấu không lại bốn người chúng tôi, thế nhưng em chưa từng nghĩ qua, cả thế giới đều đang coi thường tôi, kể cả em!”
Tối hôm qua, Tống Vĩnh Nhi đã đặt báo thức trên điện thoại.
Cô biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lăng Ngạo, thường thường việc tảo mộ đều là phải đi buổi sáng, vì vậy cô không dám đến trễ.
Sáng sớm ngủ dậy đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm.
Mặc một chiếc đầm màu trắng, tóc dài thẳng đen như mực, trên mặt đánh một ít phấn, vốn dĩ cô đang tuổi trẻ xinh đẹp, da thì trắng ngần, thật sự đồ trang điểm cũng không cần thiết.
Cô vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Trần Tín cùng vợ chồng Trần An đều chuẩn bị xong rồi.
Trên bàn trà còn để một bình rượu sâm banh, là để mang theo đến mộ!
“Chào buổi sáng cô Tống!”
“Chào!”
Mọi người đều chào hỏi nhau, cô gật đầu vô tình hướng ánh mắt tới phòng sách, cô nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn chưa đi sao?”
Điền Thi Thi cười: “Cậu tư đang ở phòng sách.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu rồi đi đến đó, đến cả cửa cũng không gõ cứ thế mà trực tiếp tiến vào trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lúc này mới bừng tỉnh, hoá ra cô có thể làm càn như vậy trước mặt Lăng Ngạo sao?
Chính là do cô nghĩ anh ấy thích mình vì thế mới dám làm càn như vậy! Mặt Tống Vĩnh Nhi có chút ửng hồng, không những không kiềm lại bộ mặt này mà ngược lại muốn làm càn thêm một chút, để cho anh thấy cô đặc biệt.
“Anh!”
Cô nhìn thấy anh đang ngồi trên chiếc xe lăn, đối diện với cửa sổ đờ người ra.
Trong phòng sách không bật đèn, chỉ có ánh sáng của buổi sớm tinh mơ êm diệu chiếu qua khung cửa, dao động xuống đất những tia nắng vụn nhỏ nhặt.
Cô tiến lên phía trước, ngửi thấy mùi cà phê trong bầu không khí, cô cười: “Là hương vị của latte!”
Anh không nhúc nhích cũng không nói, cả người toả ra một sự lạnh lùng nguy hiểm mà không ai dám đến gần.
Nhưng cô thì không sợ.
Đi lên phía trước mặc kệ anh có bằng lòng hay không, trực tiếp tiến lại phía xe lăn đẩy anh ra ngoài: “Tắm một lúc, sau đó thay quần áo, chúng ta nên xuất phát rồi!”
Lăng Ngạo chớp mắt, có một chút không hiểu cô.
Cô nói tiếp:”Mộ cách nơi này có xa không? Nếu mà xa quá thì chúng ta đi trước đi, bữa sáng có thể mua trên đường ăn, đừng làm trễ thời gian. Hồi nhỏ tôi ở Thanh Thành, mỗi lần đến lễ tảo mộ là cả gia đình tôi rất nhanh chóng làm xong trước buổi trưa.”
Anh trầm lặng, sau khi cô đẩy anh đến phòng khách, thì đột nhiên anh dơ tay lên.
Cô dừng lại: “Anh?”
Lăng Ngạo liếc nhìn Trần Tín, mắt tỏ ra sự chỉ trích.
Trần Tín mau chóng tiến lên trước, tiếp nhận xe lăn từ tay Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, để tôi làm!”
Tống Vĩnh Nhi có chút hồi hộp, vượt lên trước mặt Lăng Ngạo, nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Anh cuối cùng cũng mở mí mắt lên, giống như bố thí cho cô một ánh mắt, lấy giấy bút từ bên cạnh xe lăn, viết ra một chữ đưa cho Trần An.
Trần An tiến lên nhận lấy, nhìn chữ này.
Chia tay!
Tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc!
Đến cả Tống Vĩnh Nhi, cũng có cảm giác sợ hãi!
Trần An hoang mang nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư?”
Lăng Ngạo liếc nhìn Trần An với ánh mắt vô cùng sắc bén!
Có một chút khó xử đối với Tống Vĩnh Nhi, anh từ trong túi lấy ra một tấm vé máy bay, đưa cho cô: “Cô Tống, đây là vé máy bay tôi đặt cho cô, để Thi Thi đưa cô trở về nhà họ Tống trước!”
Tống Vĩnh Nhi lúc này hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cô nhìn sang Trần An, lại nhìn sang Lăng Ngạo, có chút sốt ruột bất an, cô kéo tay Lăng Ngạo: “Anh, rốt cuộc là sao?”
Trước khi thu dọn xong hành lý cho cô, không phải là muốn cùng cô cùng đi tảo mộ sao?
Tại sao lại muốn cô về trước chứ?
Lăng Ngạo rút tay mình lại, một câu cũng không nói, toả ra một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.
Điền Thi Thi tiến lên trước kéo Tống Vĩnh Nhi, nói: “Cô Tống, chúng ta nghe lời cậu tư đi, trở về thành phố M nhé. Hơn nữa không phải cô luôn muốn trở về nhà sao, không phải rất nhớ mẹ sao?”
Tống Vĩnh Nhi không thèm để ý, hất tay Điền Thi Thi ra, chạy đến ngồi trước mặt Lăng Ngạo, nghiêm túc nói với anh: “Anh, tại sao lại muốn tôi về trước, tại sao lại muốn tôi về nhà họ Tống?”
Người đàn ông này, chẳng phải luôn luôn vắt óc nghĩ cách làm sao để trói cô bên cạnh anh ta sao?
Lăng Ngạo hờ hững nhìn vào mắt cô: “Tống Vĩnh Nhi, chơi đùa như vậy rất vui sao?”
Tim cô đập mạnh: “Anh có ý gì?”
“Tối qua em cùng Mạnh Tiểu Long chẳng phải nói chuyện điện thoại rồi sao, chuyện lớn như vậy, anh ta cũng nói với em rồi, hai người nói chuyện với nhau 10 phút, muốn bàn tính chuyện sau này sao, chuyện nên nói anh ta cũng nói với em cả rồi không phải sao?”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô, nói tiếp: “Vì vậy, em đã biết hôn ước giữa hai nhà chúng ta bị huỷ bỏ rồi, vậy mà còn ở đây làm ra dáng vẻ muốn cùng tôi đi tảo mộ sao, em muốn làm cái gì, rất vui sao?”
Mọi người lại kinh ngạc lần nữa!
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh với gương mặt khó hiểu, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt tay anh.
Hôn ước, huỷ bỏ?
Bản thân cô luôn luôn chờ đợi hôn ước bị hủy bỏ, bây giờ thật sự đã huỷ bỏ rồi sao?
“Tôi, tôi thật sự không biết, tối qua anh Tiểu Long gọi điện thoại cho tôi, chỉ nói em gái anh ta trở về rồi, nói về việc cùng nhau đi Ấn Độ, việc huỷ hôn tôi thật sự không biết! Tôi một chút cũng không biết!”
“Còn diễn?”
“Thật! Anh, là thật, anh hãy tin tôi, tôi thật sự không biết!”
“Bất luận là thật hay giả, việc này đều không quan trọng nữa rồi.”
Ánh mắt Lăng Ngạo lúc này giống như ánh mắt lần đầu cô gặp anh, đáng sợ đến run rẩy: “Quan trọng là bây giờ bố tôi đã thông báo với tôi không cần phải lấy em nữa, bởi vì nhà họ Mạnh đã cùng ông bàn qua rồi, nhà họ Mạnh đã sớm coi em là con dâu của họ, bố tôi với bố Mạnh Tiểu Long cũng bàn xong, bây giờ, em có thể rời đi rồi!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Viền mắt cô sớm đã có chút đỏ, giống như là sắp khóc.
Cô vẫn cứ ngồi trước mặt, nắm lấy tay anh, giống như chiếc tượng bất động.
Lăng Ngạo cứ nhìn cô như vậy, nhướng mày nhưng không mở miệng nói gì thêm.
Thời gian mỗi phút mỗi giây dần qua đi.
Bỗng nhiên, cô mở lời: “Anh, không phải là anh thích tôi sao?”
Lăng Ngạo nhìn chăm chăm cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Những điều này đều không quan trọng, là Mạnh Tiểu Long không cho tôi thích em!”
Tống Vĩnh Nhi há hốc miệng, không biết phải nói cái gì.
Bàn tay to đang nắm chặt đột nhiên rút ra khỏi lòng bàn tay cô, cô vô thức nắm chặt lại nhưng mà đã không kịp nữa!
Nhìn đôi tay ngượng ngùng của mình, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nước mắt cứ thế rơi xuống.