Hôn Là Nghiện

Chương 46: Em định bồi thường cho tôi thế nào?




Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.

Không chỉ Điền Thi Thi lo lắng mà Trần An, Trần Tín cũng rất lo lắng.

Nhìn cô gái nhỏ cầm điện thoại di động với khuôn mặt bối rối, Điền Thi Thi ngay lập tức nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Cô Tống, sau khi rời khỏi Tử Vi, từ chiều đến tối hôm qua tôi vẫn luôn ở cùng cô, có còn nhớ không?”

Tống Vĩnh Nhi rất nghiêm túc nghĩ ngợi: “Đúng vậy!”

Điền Thi Thi lại nói: “Vậy thì cô Tống, trước mặt cô tôi chỉ thực hiện tất cả ba cuộc gọi, mà ba cuộc gọi này trước sau chỉ cách nhau không quá năm phút, cuộc thứ nhất tôi gọi cho cậu tư, cuộc thứ hai là gọi cho Trần An, cuộc cuối cùng là gọi cho dịch vụ khách hàng của hãng hàng không, đúng hay không?”

Tống Vĩnh Nhi đang định gật đầu, nhưng lại cau mày nói: “Không!”

Câu nói phủ nhận của cô khiến tất cả mọi người đều thót tim.

Trần An là người yêu chiều vợ như sinh mạng, Điền Thi Thi ngày thường thông minh hoạt bát, thích bày trò tinh quái, rất nhiều nhân viên ở hậu viện của Tử Vi đều phải chịu nhiều oan ức từ cô, nhưng vì có Trần An bảo vệ, có Lăng Ngạo che chở, lá gan và tính tình của cô cùng dần dần quen với điều đó. Nếu mà không giải thích tốt sự việc này, Trang Tuyết ẻo lả dính như bánh gạo nếp đó sẽ được đưa từ hậu viện ra phía trước, ngày tháng hạnh phúc ấm áp của một nhà ba người chỉ sợ đến đây là kết thúc.

Anh ta tuyệt đối sẽ không phản bội lại Điền Thi Thi, nhưng có người phụ nữ nào lại không tức giận khi có người thứ ba cứ dính lấy người đàn ông của mình cơ chứ?

Trần An nhìn chằm chằm Điền Thi Thi: “Em nghĩ kỹ lại xem!”

Điền Thi Thi hiện tại cũng vô cùng gấp gáp: “Chỉ có ba cuộc này thôi!”

Trần Tín nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, có thể là cô nhớ nhầm rồi.”

“Không phải là ba cuộc, là bốn cuộc!” Tống Vĩnh Nhi lắc đầu, lật lại lịch sử cuộc gọi trong tay lần nữa, đưa cho Điền Thi Thi xem: “Sau khi chúng ta từ Tử Vi đi ra, lúc gần đến Nhà họ Tống, còn gọi cho mẹ tôi một cuộc điện thoại, bảo bà mang túi tới cho tôi!”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Điền Thi Thi bị dọa sợ chết khiếp, cười khổ nói: “Cô Tống, không nói đến cuộc điện thoại cho mẹ cô, chúng ta chỉ nói ba cuộc trước. Cô xem, “Hà” này chính là Phương Hà, là bạn của tôi.

Đây là người đầu tiên tôi gọi, vì buổi sáng cậu tư muốn đưa cô rời đi, cô không đồng ý, cậu tư rất đau lòng.Tôi là người làm bên cạnh cậu tư nên cũng thấy đau khổ khó chịu, vì thế ít nhiều đối với cô cũng có chút ý kiến. Hơn nữa, tôi phát hiện ra thực sự cô rất thích cậu tư, chỉ là cô hiện giờ không phát hiện ra, còn chưa phân biệt rõ tình yêu rốt cuộc là thứ cảm giác như thế nào.

Cô Tống, tôi nói tôi gọi điện cho cậu tư, thực ra là cố ý gọi cho Hà, để cô ấy nói ra giọng nữ, sau đó tôi liền tắt máy, nói dối cô bên cạnh cậu tư có phụ nữ để xem xem phản ứng của cô như thế nào. Cuộc gọi cuối cùng cho Trần An không có trong lịch sử cuộc gọi, bởi vì tôi cẳn bản không có gọi, mà là chỉ giả vờ gọi thôi, tôi thực sự không có lừa gạt cô!”

Tống Vĩnh Nhi đứng yên tại chỗ, giọng nghẹt mũi gọi: “Thi Thi!”

Cô lại còn hắt hơi nữa!

Cũng phải thôi, tối qua đem cô ấy về cũng không có đắp chăn cho cô, hại cô bị máy lạnh thổi vào cả một đêm!

Trần Tín nhanh chóng đưa khăn giấy qua, Tống Vĩnh Nhi cầm lấy, lau mũi rồi lại đập thẳng vào mặt Lăng Ngạo: “Đều tại anh, còn nói tối qua ngủ cùng tôi, hại tôi cả đêm không đắp chăn! Anh cố ý phải không! Tôi bị đông cứng cả một đêm!”

Bọn người Trần Tín toàn bộ đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Ai dám đập thẳng khăn lau mũi lên trên mặt cậu tư cơ chứ, bẩn như thế!

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Lần này việc Trang Tuyết đến tiếp quản công việc của Điền Thi Thi là không thể thay đổi nữa rồi.

Nhưng nhìn Lăng Ngạo, anh chỉ thờ ơ cầm lấy thứ đó, thuần thục đẩy xe lăn đến ném nó vào thùng rác, rồi quay xe lại, lạnh lùng nói: “Nếu không thoải mái thì đi kiểm tra xem, uống chút thuốc.”

“Cô Tống, lời tôi nói cô đều nghe rõ phải không?” Điền Thi Thi rất căng thẳng.

Mà đầu Tống Vĩnh Nhi càng ngày càng nặng, nước mũi cũng chảy ra không ngớt, cô nhìn chằm chằm gói giấy lớn trên bàn trà, với tay cầm lên, ngồi trên sô pha rút từng tờ từng tờ ra lau nước mũi, dáng vẻ cả người không có chút tinh thần nào: “Không rõ lắm, tôi đau đầu.”

“Vẫn còn một phút!”

Lăng Ngạo chầm chậm di chuyển xe lăn về phía thư phòng!

Trần An cũng trở nên căng thẳng: “Cô Tống, trong vòng 5 phút mà cô không rõ ràng, ngày tháng sau này của tôi và Thi Thi e là sẽ trôi qua rất khó khăn, cô giúp chúng tôi đi mà!”

Ha!

Tên mặt liệt này mà cũng có lúc cầu xin cô?

Tống Vĩnh Nhi ngây người nhìn anh ta, nhưng lại không đồng ý: “Đừng nghĩ dùng phương pháp này làm lẫn lộn những thứ tôi mắt thấy tai nghe! Đàn ông lạc lối chính là nguyên nhân dẫn đến sai lầm! Một lần không chung thủy, trăm lần không thể bao dung, không thể tha thứ! Lại nói người cứ muốn lôi người phụ nữ thứ ba ra phá hoại tình cảm giữa hai người là Lăng Ngạo chứ không phải tôi, anh hình như đang xin giúp đỡ sai người rồi.”

Thực ra, đến lúc này, trong lòng Tống Vĩnh Nhi đã có một cảm giác mơ hồ, chưa biết chừng anh thật sự là vô tội.

Một là, nếu nghĩ thế trong lòng cô sẽ thoải mái hơn một chút.

Hai là, lời Điền Thi Thi vô cùng chặt chẽ không hề có một chỗ vô lý nào.

Ngay từ lúc đầu cô đã nhận định sai về Lăng Ngạo, hoặc là bởi vì ngay từ đầu đã nhận định những cuộc gọi đó là thật!

Điền Thi Thi nói cô đã thích anh nhưng bản thân cô lại không hiểu rõ thế nào là tình yêu.

Tống Vĩnh Nhi cẩn thận nghĩ về những lời mà Điền Thi Thi đã nói, chỉ cảm thấy vô cùng bối rối lại mơ hồ.

Vì thế, hiện tại cô thà thay đổi chủ đề cũng không muốn tiếp tục vương vấn thêm, khiến đám người đó phân tích xem rốt cuộc cô có yêu anh hay không, hơn nữa người anh này vẫn còn đang ở đây, điều này thật sự quá là khiến cô không thoải mái!

“Cô Tống!” Điền Thi Thi gấp gáp, hai mắt đỏ hoe chực khóc đến nơi.

Trần An cũng căng thẳng bước lên một bước lớn, kéo tay cô, lại nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư!”

Lăng Ngạo vẫn thờ ơ như cũ.

Như thể cả thế giới đều không liên quan gì đến anh ta, anh ta chỉ đợi một kết quả mà thôi!

Trần Tín cũng gấp lắm rồi, đôi mắt đầy mong chờ nhìn cô nói to: “Cô Tống! Xin cô đó!”

“Tôi muốn xem camera giám sát của khách sạn..” Tống Vĩnh Nhi nâng cằm nhỏ lên, nói với Lăng Ngạo: “Từ lúc chúng tôi vào khách sạn, tất cả video của anh tôi đều muốn xem! Anh đi vào phòng bao nhiêu, vào đó bao lâu, ngoại trừ lúc Trần An, Trần Tín ở cùng anh, những lúc khác có người phụ nữ nào đi vào hay không, đem tất cả những video giám sát này ra xem là biết ngay thôi!”

Đôi mắt thâm trầm không thể phỏng đoán cứ thế nhìn cô chằm chằm, mang theo vài phần suy nghĩ.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn cuối cùng cũng bất lực nói: “Nghe nói tôi đang ở cùng phụ nữ, em lại giày vò đau khổ như thế, vừa khóc vừa say mềm, không quan tâm đến hậu quả mà nhất định không chịu buông tha. Video giám sát của khách sạn tôi có thể tìm ra đưa cho em, nhưng vấn đề là, nếu em đổ oan cho tôi, em tính bồi thường cho tôi thế nào? Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc em bôi nhọ danh tiếng của tôi như thế được.”