Hôn Là Nghiện

Chương 415: Khôngtheo về




Nút thắt cất giữ trong thời gian qua cứ như thế mà hiện ra ngay trước mắt, mang theo sự bùi ngùi và tang thương, cũng mang theo một phần chua xót và mong đợi.

“Vĩnh Nhi!”

Lam Tư Pháp mong ngóng, khẩn trương mở miệng, lướt qua sườn mặt hoàn mỹ của Lăng Ngạo, ánh mắt rơi trên người cô gái.

Hôm nay, Tống Vĩnh Nhi chỉ mặc một chiếc váy gấm màu xanh ngọc rất bình thường, giống như nàng tiên cá trong sáng và ngây thơ trong truyện cổ tích. Mái tóc dài thắt thành hình con rết dễ thương, trẻ trung, mang theo một chút cảm giác yên tĩnh rơi xuống trước ngực.

Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú chẳng khác gì người mẹ xinh đẹp của cô.

Cẩm thạch trên ngón áp út và dưới xương quai xanh kết hợp vô cùng ăn ý với Lăng Ngạo, như thể dù cách xa bao nhiêu cũng đều mang theo tình ý vương vấn.

Đôi đồng tử xinh đẹp của cô chớp chớp, cô đi về phía Lăng Ngạo và nắm lấy cánh tay anh một cách tự nhiên.

Đường nét trên áo sơ mi của Lăng Ngạo rất tinh tế. Vải có màu xanh ngọc bích và xanh lam nhạt kết hợp lại cùng với các sọc dọc xếp so le nhau. Chất liệu được pha thêm lụa dạ quang, trông mềm mại mà rất có cảm xúc, vô cùng phù hợp với chiếc váy của Tống Vĩnh Nhi.

Đôi mắt đen vô hạn khẽ liếc về phía cô vợ ngọt ngào bên cạnh, Lăng Ngạo thay cô nói: “Bệ hạ, chào buổi sáng!”

Lam Tư Pháp đứng ở cửa, không vào cũng không lui.

Loay hoay hồi lâu, ông ta mới đáp lại bằng một chữ: “Chào!”

Lăng Ngạo cười nhẹ: “Vợ của tôi là một cô gái đơn thuần tốt bụng, xin đừng nói những lời dọa cô ấy, hơn nữa bây giờ đã là xã hội pháp trị, nếu bệ hạ hạ lệnh tuẫn táng Hoàng hậu theo ngài, vậy thật quá phi nhân tính. Điều này sẽ có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Hoa Kỳ. Tôi hy vọng bệ hạ sẽ suy nghĩ lại.”

Tống Vĩnh Nhi rũ mắt xuống, khẽ nhướng mày sau khi nghe xong lời của Lăng Ngạo, cô liếc nhìn Lam Tư Pháp, gật đầu đồng ý, rồi lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo, Lam Tư Pháp biết nếu ông ta không nhận con gái mình vào lúc này, đợi đến khi họ rời khỏi Quốc Hoa Kỳ, ông ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Thu hết can đảm tiến lên một bước, ông ta ý thức được Tống Vĩnh Nhi đang nấp sau lưng Lăng Ngạo.

Ông ta vội vàng ngừng lại, không dám tiến lên mà ngây người nhìn cô: “Vĩnh Nhi, con nên biết tất cả mọi chuyện đều là lỗi của phụ hoàng. Con có thể tha thứ cho ta được không?”

Lăng Ngạo có một loại xúc động muốn toàn quyền bảo vệ cô vợ nhỏ.

Sau khi trải qua mới biết đau đớn như vậy.

Mà trong lòng Tống Vĩnh Nhi khẽ đấu tranh, cô nghiêm túc nhìn về phía Lam Tư Pháp.

Cô nói: “Ông không biết chuyện cũng không trách ông được. Tôi hoàn toàn không trách ông, tôi cũng không muốn nói dối ông. Nhưng, ông cũng không cần phải cầu xin tôi tha thứ. Tôi sẽ không đi theo ông, tôi có cội nguồn của mình, không thể vứt bỏ cha mẹ nuôi, còn có người chồng cả đời yêu thương tôi nữa, tôi đã quen sống ở Ninh Quốc, có tình yêu với Ninh Quốc, kể từ ngày ba mẹ nuôi đưa tôi rời khỏi đây, tôi không còn thuộc về nơi này nữa.”

Tống Vĩnh Nhi nói xong, buông tay Lăng Ngạo ra, đi đến bên cạnh Lam Tư Pháp, nghiêm túc cúi đầu: “Xin lỗi, mời ông trở về đi!”

Cô nắm tay Lăng Ngạo bước nhanh ra khỏi phòng.

Lam Tư Pháp đứng đó một mình, nước mắt lưng tròng, đột nhiên quay người lại nhìn chằm chằm bóng lưng của con gái, hét lớn: “Chúng ta chưa bao giờ nuôi nấng con, đó là lỗi của chúng ta, nhưng con vẫn phải gánh vác trách nhiệm của mình! Con không thể trốn tránh được!”

“Ông không phải chỉ có một đứa con gái là tôi.”

Tống Vĩnh Nhi thản nhiên trả lời, không quay đầu nhìn lại, đi theo Lăng Ngạo xuống lầu.

Lam Tư Pháp nhanh chóng đuổi theo, nhìn họ đi về phía bàn ăn, ông ta cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện Tống Vĩnh Nhi: “Bọn nó cho dù là con gái ruột của ta, nhưng cũng không tôn quý bằng con. Con do Hoàng hậu sinh ra, là đích trưởng nữ! Trên dưới có trật tự, trưởng nữ và thứ nữ có khác biệt, cũng là quy củ do tổ tiên truyền lại!”

Tống Vĩnh Nhi bức xúc thốt lên: “Thói xấu tam thê tứ thiếp của đàn ông vẫn còn tồn tại ở Hoa Kỳ Quốc! Ông có thể thấy các nước châu Âu phát triển về kinh tế đều có quan hệ một vợ một chồng, ngay cả nước T hùng mạnh nhất cũng hoàn toàn loại bỏ phong tục này. Ở Ninh Quốc, từ người dân cho đến các thành viên của hoàng gia cũng đều một vợ một chồng! Tại sao nền kinh tế của Hoa Kỳ lại không thể theo kịp? Tôi nghĩ là đều bắt nguồn từ phong tục dân gian!”

“Được! Được rồi! Vậy con trở về kế thừa Hoàng vị, cải cách lại luật pháp!”

“Ông thật không hiểu ý tôi!” Tống Vĩnh Nhi bưng cháo yến mà Trần An đưa cho, bắt đầu ăn.

Lam Tư Pháp bất lực thở dài: “Vĩnh Nhi, lần này con rời đi, không đơn thuần chỉ rời đi, mà là vĩnh viễn rời xa phụ hoàng.”

Bàn tay nhỏ bé đang cầm thìa của Tỗng Vĩnh Nhi dừng lại, Lam Tư Pháp lại nói: “Phụ hoàng có một khối u trong não.”

Nước mắt như pha lê rơi vào trong bát, người đàn ông này cố ý làm cho cô không thể ăn sáng!

Lăng Ngạo lấy khăn giấy lau nhẹ cho cô, cô vợ nhỏ của anh thật sự được làm bằng nước, khi ở trên giường mềm mại không nói, chưa kể xúc động một chút cũng có thể rơi nước mắt.

Cô cắn môi: “Ông, chẩn đoán chính xác chưa?”

Lam Tư Pháp vui mừng khôn xiết khi nghe điều này, con gái ông ta có phải đang quan tâm đến ông ta không?

“Chẩn đoán rồi, trước đây ta luôn bị đau đầu, ta lại không để tâm đến. Đến ngày nọ, đau đầu không chịu được nữa thì đi khám, nhưng khối u đã quá to nên không thể phẫu thuật được. Vấn đề kế vị vẫn chưa được giải quyết, phụ hoàng không dám lấy giang sơn ra để mạo hiểm.”

Ông ta nói một cách chân thành, Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn ông ta.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn cha ruột của mình một cách nghiêm túc.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình có phần giống với Cố Âm, nhưng vẫn có sự khác biệt về khí chất.

Bởi vì cô trông vẫn có chút giống Lam Tư Pháp.

Mũi miệng, tất cả đều giống nhau.

Tỗng Vĩnh Nhi nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: “Nhưng tôi đã kết hôn rồi, đời này tôi không thể ly hôn với Ông chú của mình được.”

Khi nghe những lời này, khóe miệng xinh đẹp của Lăng Ngạo nhếch lên đầy kiêu ngạo.

Cô lại nói: “Dù có quay về kế vị, tôi cũng sẽ truyền lại cho con tôi. Không bằng ông truyền lại cho Ông chú đi, mọi người đều biết, Hoa Kỳ Quốc là một tỉnh của Ninh Quốc, không phải sao?”

“Hừ.”

Lam Tư Pháp liếc nhìn cô đầy ẩn ý và nói: “Hoa Kỳ Quốc sẽ mãi là Hoa Kỳ, nó cũng giống như con, rời khỏi vòng tay của mẹ quá lâu và đã biết tự lập. Để nó quay về là rất khó. Nếu con sẵn sàng kế vị, con có thể lấy thân phận nữ hoàng của Hoa Kỳ Quốc kết hôn với thái tử của Ninh Quốc, nhưng phụ hoàng sẽ không nhập Hoa Kỳ Quốc và Ninh Quốc làm một.”

Tống Vĩnh Nhi khó hiểu: “Chuyện này không giống nhau sao? Tại sao lại không thể quay về?”

“Không giống.”

Ở trước mặt Lăng Ngạo, Lam Tư Pháp có vài lời không tiện nói ra.

Ông ta im lặng vài giây, nhìn Lăng Ngạo và nói: “Thái tử, cậu có thể cho tôi một chút thời gian để tôi trò chuyện một mình với Vĩnh Nhi được không?”

Tống Vĩnh Nhi ngăn không cho Lăng Ngạo đi: “Giữa tôi và Ông chú không có bí mật gì cả!”