Hôn Là Nghiện

Chương 411: Gõ cửa




Lửa trại bập bùng, gió biển say lòng người.

Bởi vì sáng sớm Lăng Ngạo đã phân công, cho nên quân lính đã sớm chuẩn bị các loại đồ nướng.

Bốn người vợ chồng Lăng Ngạo, Lạc Thiên Lăng, Kiều Thế Phương chuẩn bị một bàn đồ nướng, trên bàn còn có các loại bia bọt đồ uống, ngoài ra quân lính đã chuẩn bị các loại hải sản có thể nướng ngay.

Lạc Thiên Lăng ngồi yên lặng, nhìn ba người trẻ tuổi trước mắt bận rộn, gương mặt nở nụ cười ôn nhu.

Ông ta giơ tay lên, ôn hòa nói: “Tôi lớn tuổi rồi, không thể ăn nhiều đồ có tính hàn, lấy chút tôm đã bóc vỏ, chiên với cơm cho tôi là được.”

“Được rồi, hoàng gia gia, món cơm chiên của ngài cháu làm ngay đây.” Tống Vĩnh Nhi nói xong, xoay người tìm các nguyên liệu nấu ăn trong hộp đựng.

Kiều Thế Phương thấy Lạc Thiên Lăng ngồi nhàn rỗi, giật giật đầu ngón tay, gửi một đoạn video tới di động của Lạc Thiên Lăng.

“Cậu hai! Xem di động kìa! Có một không hai đó nha!”

Nói xong, anh ta cúi đầu, cùng Lăng Ngạo đặt hàu lên bàn, phết lớp phô mai bơ tỏi thật dày lên trên.

Lạc Thiên Lăng cười ha hả lấy điện thoại cầm tay ra xem, kinh ngạc thấy đây là video cận cảnh cháu trai và cháu dâu ở bãi biển vào buổi chiều, cười toe toét, video có thời gian rất dài, hẳn là quay khoảng hai ba giờ liền.

Ông ta nhìn khoảng mười giây, sung sướng chuyển phát cho Lạc Kiệt Hy, còn viết thêm một dòng tin nhắn: “Hôm nay cháu yêu nói, trên đời chỉ có ông nội tốt, con cái có cha như cây cỏ!”

Sau khi vui vẻ gửi đi, ông ta lại gọi tới số điện thoại khác.

Rất nhanh, đối phương bắt máy: “Tiểu Thiên Lăng? Ông lại làm sao vậy?”

Lạc Thiên Lăng lẳng lặng nhìn những người trẻ tuổi bận rộn chuẩn bị bữa tối, tâm trạng khác hẳn: “Tiểu Châu Châu này, tôi gửi cho bà một đoạn video, bà nhớ xem kỹ đó, nó rất dài. Xem xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Vài ngày nữa tôi trở về, không cần lo lắng cho tôi đâu nha!”

Người kia vui vẻ cười cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa kích động: “Video gì vậy hả, có phải của cháu yêu không? Được được, tôi biết rồi, Tiểu Thiên Lăng này, ông nhớ giữ gìn sức khỏe, tôi chờ mọi người trở về!”

Đối với người vợ biết từ năm lên ba tuổi này, Lạc Thiên Lăng yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Ông ta cảm nhận được, ông trời đối với nhà họ Lạc vẫn còn ưu ái, ít nhất tất cả mọi người đều có thể gặp được người để phấn đấu quên mình.

Ngay khi mọi người chuẩn bị xong, cách đó không xa một chiếc xe mở cửa ra.

Khi cửa xe mở ra, Trần An, Trần Tín, Thanh Ninh cùng nhau bước xuống.

Nghê Chiến đưa Cố Duyên đang ngồi ở cuối xe bước xuống, đám người Tống Vĩnh Nhi đồng loạt chạy theo sau, mọi người đều đặc biệt lo lắng cho tình trạng của Cố Duyên.

Nhìn thấy, Cố Duyên nép mình trong ngực Nghê Chiến, khí sắc tốt hơn so với lúc đang hôn mê.

“Làm cho mọi người phải lo lắng rồi, xin lỗi. Thực sự tôi có thể tự đi được, nhưng mà Chiến, anh ấy… Tôi không có yếu như vậy.”

Cố Duyên thật sự xấu hổ, hai gò má của cô ta đỏ lên, thực sự rất ngượng ngùng.

Tống Vĩnh Nhi vừa nghe Cố Duyên đổi cách xưng hô với Nghê Chiến, cực kỳ vui vẻ, nháy mắt với Nghê Chiến.

Nghê Chiến không hiểu, nhưng chính anh cũng kinh ngạc người ngồi dưới đèn đường màu cam lại chính là người ngồi trước mặt Lăng Ngạo và Kiều Thế Phương, là Đại Đế Thiên Lăng?

Anh ta hoảng sợ!

Yến Bắc và Trần An đã liên hệ điện thoại, cho nên biết lúc này Cố Duyên đã xuất viện.

Anh ta sớm đã chuẩn bị một lò nướng, còn chuẩn bị một cái xích đu cho Cố Duyên.

Vốn tưởng cháu gái nhỏ phải ở lại bệnh viện vài ngày, mọi thứ đều nhàm chán.

Ông ta ở cách đó không xa, vẫy tay gọi đám người Trần An: “Bên này bên này!”

Trần An cười ghé vào tai Nghê Chiến nói: “Đây là ông nội!”

Nghê Chiến hiểu ý, tiến về phía trước, cẩn thận đỡ Cố Duyên lên xích đu, đắp cho cô ta tấm chăn mỏng, rồi nho nhã lễ độ chào hỏi Yến Bắc: “Chào ông nội!”

Hốc mắt của Cố Duyên đỏ lên, nhìn ông nội, rồi làm nũng: “Ông nội ~! Sao ông lại ở đây?”

Trần An, Trần Tín và Thanh Nịnh đi tới, một nhà miệng nói tay làm, bữa tối ngon lành được đặt lên bếp nướng, bầu trời đầy sao phủ lấy biển cả, cũng bao phủ sự đoàn tụ ấm áp.

Nghê Chiến không dám chần chừ lúc này xoay người đi đến trước mặt Lạc Thiên Lăng, quy củ hành lễ: “Nghê Chiến bái kiến Đại Đế Thiên Lăng!”

Lạc Thiên Lăng đang xem video, ánh mắt hơi chuyển qua mặt Nghê Chiến.

Ông ta dường như hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại thật lâu, dường như tìm kiếm gì đó trong quá khứ, khiến Nghê Chiến hoảng hốt.

Cuối cùng, ông ta cười yếu ớt, nói: “Thì ra đây là bộ dạng cháu trai của Tử Dương! Ha ha ha!”

Nghê Chiến hơi ngại ngùng cười cười, lại nghe Lạc Thiên Lăng đánh giá đúng trọng tâm: “Ôn nhuận như hoa sen, quả thật khí chất có chút giống với Tử Dương, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, chờ khi cháu hai mươi lăm hai mươi sáu, không chừng tài năng hoàn toàn nở rộ.”

Nghê Chiến gật đầu: “Vâng, trước kia cháu không ra khỏi cửa, mọi người đều khoe cháu trước mặt ông nội. Hiện tại tự cháu ra ngoài rèn luyện, mới đi theo anh trai được hai tháng, nhưng cháu cũng cảm thấy bản thân trưởng thành hơn trước nhiều rồi.”

“Ừm. Lần này trở về, tôi với ông nội cháu cũng muốn gặp mặt một chút.”

“Ồ, hai người là bạn bè tri kỷ, nên gặp mặt.”

“Ha ha ha, cũng không phải thế, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tôi phải giúp đứa con trai không nên thân của tôi đến nhà họ Nghê cầu hôn!”

Lạc Thiên Lăng vừa nói ra, Nghê Chiến vui mừng đến nước mắt lưng tròng, so với nghe thấy đại hôn của mình thì còn kích động hơn: “Cô, cô và bệ hạ sao?”

“Ha ha ha, đúng vậy.” Lạc Thiên Lăng khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn về phía cửa sổ trên lầu hai ngôi biệt thự.

Nơi đó, là căn phòng mà Lăng Vân bị giam lỏng.

Rất nhanh, Tống Vĩnh Nhi thật cẩn thận bưng một đĩa cơm chiên tôm lên, Lạc Thiên Lăng cầm lấy, ăn một miếng, sắc mặt vui vẻ liên tục khen ngợi, Tống Vĩnh Nhi cười tươi như hoa, đây là ông chú hỗ trợ cô cùng làm.

Màn đêm buông xuống, tình cảm dạt dào, người dưới trăng đầy dịu dàng, nhưng không quên nỗi nhớ nhà.

Cứ như vậy trải qua ba ngày thế ngoại đào nguyên vui vẻ không lo nghĩ.

Vào lúc 12 giờ đêm ngày thứ ba.

Cửa lớn của tòa biệt thự ven biển bị người ta gõ ầm ỹ.

Đầu tiên Trần An hé mở cửa, kinh hãi nhận ra người gõ cửa chính là thủ vệ của tướng quân canh giữ cho họ mấy ngày qua, sợ có chuyện gì xung quanh, vội vàng mở cửa.

Không ngờ, vị kia tướng quân cũng kích động: “Bệ hạ tới! Quốc vương Hoa Kỳ Quốc đến đây, ông ấy tự mình tới đón đại công chúa hồi cung!”

Trần An sững sờ không thể hình dung được, đối với thân thế của Tống Vĩnh Nhi, anh ta thật sự không biết.

Tướng quân thấy vẻ mặt đờ đã của anh ta, nghĩ rằng tiếng Ninh Quốc của mình không tốt, vì thế khoa tay múa chân: “Đại công chúa, phải hồi cung! Bệ hạ tự mình tới đón!”

Trần An bb lực nói: “Tôi nghe hiểu được mà, nhưng mà bên ngoài tối lửa tắt đèn, các vị chủ tử đều đang ngủ trên lầu, công chúa mà anh nói là ai đó?”

“Tối lửa, tắt đèn?” Tướng quân kinh sợ: “Có cháy sao? Ai bị mù?”

Trần An không nói gì, chưa kịp giải thích, thì thấy trong khoảng sân trước cửa có mấy chiếc xe, đèn xe chiếu thẳng vào khiến anh ta chói mắt không mở mắt ra được.