Hôn Là Nghiện

Chương 408: Sinh nhật




Hôm nay Tống Vĩnh Nhi tham gia bữa tiệc này với thân phận là thái tử phi của Ninh quốc, cũng tương đương như quốc yến vậy.

Vì thế, những chiếc váy lụa bồng bềnh kiểu cô bé nhỏ trước đây hoàn toàn không nằm trong suy xét.

Lăng Ngạo đích thân mò từ dưới đáy vali hành lý của cô lấy ra một chiếc váy màu vàng neon, đây là một chiếc váy ôm sát không tay, có đai ngang thắt lưng, chiều dài qua mông, chân váy cao trên đầu gối 10 cm, hai bên hông trái phải là hai cái túi trang trí hết sức tinh tế.

Bộ lễ phục này cần người mặc phải có một chút phong phạm nữ vương mới được.

Vì muốn thể hiện sự lễ phép, nên Tống Vĩnh Nhi vốn trước đây chưa từng bôi trét gì trên mặt, còn đặc biệt đánh một lớp trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, son bóng màu đỏ cam phối với phấn má hồng nhạt, làm tôn lên vẻ thanh tú, rạng ngời, lông mi được chuốt qua ba lớp mascara, không kẹp mi giả, nhưng vẫn uốn cong vút.

Ưu điểm lớn nhất của Tống Vĩnh Nhi, chính là: Bất kể ngày thường khóc khóc nháo nháo, hay dịu dàng như nước, đến thời khắc mấu chốt, cô lập tức liền có thể tỏa sáng rực rỡ, khiến những người xung quanh không sao dời mắt được.

So với mấy cô nàng ngày thường có vẻ trầm ổn nhưng đến thời khắc mấu chốt lại thất thố, cô đã có thể xem như không tuột dây xích, không kéo chân sau người khác rồi!

Đôi chân thon dài dẫm trên đôi giày cao gót màu trắng, ánh mắt cô cho người ta cảm giác xa cách vừa phải, cằm hơi hơi hếch lên, làm tăng thêm chút cảm giác kiêu hãnh, ngực cong eo thon, vừa nóng bỏng vừa lạnh lùng.

Mỗi một chi tiết được giáo viên nhắc đến trong lớp đào tạo quý cô gần như đều được cô đem ra vận dụng, còn vận dụng đến ra hình ra dạng nữa.

Lạc Thiên Lăng thấy quốc vương Hoa Kỳ Quốc kinh ngạc thì chậm rãi nói: “Để tôi giới thiệu một chút với cậu, đây là cháu trai ngoan của tôi, Lạc Lăng Ngạo, còn đây là cháu dâu của tôi, Tống Vĩnh Nhi, đây là Thế Phương, lần trước cậu tới viếng thăm Ninh Quốc, trong quốc yến, nó đã cùng cha mình là tướng quân Kiều Âu uống rượu với cậu đấy, ha ha, chắc hẳn cậu vẫn còn nhớ mặt nhỉ.”

Tống Vĩnh Nhi lập tức ngoan ngoãn luồn bàn tay nhỏ của mình vào khuỷu tay Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo đầu tiên là vươn tay ra, nói: “Quốc vương bệ hạ, ngưỡng mộ đã lâu!”

Quốc vương Hoa Kỳ Quốc lập tức nghiêng người, nắm lấy bàn tay đẹp đẽ trẻ trung trước mắt, mỉm cười nói: “Thái tử khách khí rồi, cứ gọi ta là chú Lam là được.”

Quốc vương Hoa Kỳ Quốc họ Lam, tên là Tư Pháp.

Tống Vĩnh Nhi cũng vội vàng vươn tay ra: Bệ hạ!”

Lam Tư Pháp nhìn cô một cái, lúc bắt tay tựa như thuận miệng nhắc đến hỏi: “Thái tử phi trông còn nhỏ quá nhỉ, chưa đến hai mươi tuổi phải không?”

Tống Vĩnh Nhi hơi hơi mỉm cười: “Cháu mười tám tuổi ạ!”

Lam Tư Pháp thoáng ngây người, ẩn ẩn có một tia phấn khích, lại quay sang bắt tay với Kiều Thế Phương: “Tướng quân Tiểu Kiều, ha ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Sắc mặt bệ hạ vẫn tốt như vậy!” Kiều Thế Phương hơi hơi mỉm cười, thích hợp buông tay, cho dù là người một nhà, nhưng anh ta vẫn tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần mà lùi lại một bước, đứng phía sau mấy người Lạc Thiên Lăng.

Ánh nắng chiều càng lúc càng gay gắt, Lam Tư Pháp vội vàng mời tất cả mọi người vào trong: “Bên ngoài nóng quá, mời mọi người vào phòng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”

Yến Bắc cùng Trần An cũng được dẫn vào phòng nhỏ kế bên phòng ăn dành cho khách, ở đó cũng có nhân viên tiếp đãi bọn họ, nếu mấy người Lạc Thiên Lăng bên này có nhu cầu gì, gọi một tiếng, là bọn họ có thể nghe được, kịp thời chạy sang.

Bước trên tấm thảm màu vàng kim có in hoa văn chìm, Tống Vĩnh Nhi vừa đi, vừa chú ý tới phong thái của mình.

Dù sao hôm nay đôi giày cô đi cũng rất cao mà!

Đang mải nhìn ngắm nội thất phong cách Hy Lạp sang trọng, thanh tân, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của Lăng Ngạo: “Chân có đau không?”

Tống Vĩnh Nhi lắc lắc đầu, véo nhẹ một cái lên cánh tay anh.

Mang theo ý: Bây giờ còn có người ở đây, anh đừng phá em nữa đi, em đang biểu hiện tốt thế này, anh không nói em không nói, sẽ không có ai biết bộ dạng lúc bình thường của em thế nào đâu!

Thấy được trong mắt cô mơ hồ dâng lên ý cảnh cáo, Lăng Ngạo đương nhiên hiểu rõ.

Anh vui vẻ nhếch nhếch khóe môi, rất tự nhiên mà thả chậm bước chân, chỉ để cô không phải quá vất vả theo kịp nữa.

Động tác nhỏ giữa hai người đã bị Kiều Thế Phương mắt sắc bắt được, nhịn không được nhớ đến mình trước đây từng bước từng bước thuần hóa ngựa hoang nhỏ ở nhà thế nào, sau đó thoáng nở nụ cười, thật may vì anh ta có thể có được phần hạnh phúc này.

Vốn dĩ quốc yến ngày hôm nay bên phía Hoa Kỳ Quốc đã sắp xếp để mấy vị đại thần trong nội các như bộ trưởng bộ quốc phòng hay bộ ngoại giao ra đón tiếp, nhưng trong điện thoại, Lạc Thiên Lăng đã từ chối rất rõ ràng, nói là không muốn quá phô trương.

Mới đầu Lam Tư Pháp cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại không thể không suy xét cẩn thận.

Vào đến nơi tổ chức quốc yến, nhìn bàn kính tinh xảo đẹp đẽ, trái tim thiếu nữ của Tống Vĩnh Nhi không khỏi xao động, Lăng Ngạo liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Trở về tôi sẽ mua một cái cho em!”

“Được!”

Đoàn người hàn huyên với nhau mấy câu rồi lần lượt ngồi xuống, Lam Tư Pháp năm lần bảy lượt nâng rượu, cảm ơn mấy người Lạc Thiên Lăng đã giúp tìm ra đội quân được thanh lập riêng của Mạc Ly Quốc.

Lạc Thiên Lăng chỉ hơi hơi mỉm cười, nói: “Hôm nay chúng ta đừng bàn việc nước nữa, chỉ nói chuyện nhà thôi.”

Lam Tư Pháp ngây người, tầm mắt bất giác đảo qua cô nhóc đang ngồi kế bên Lăng Ngạo.

Lạc Thiên Lăng lại chậm rãi nói tiếp: “Thế Phương là cháu ngoại ruột của tôi, được tôi tin tưởng như con trai mình. Thế nên, ngày hôm nay ở trong căn phòng này, chúng ta có thể trò chuyện thỏa thích!”

Vẻ mặt Lăng Ngạo đạm nhiên, đôi tay ngọc ngà cao quý, đang gắp thêm đồ ăn vào đĩa người con gái anh yêu.

Tống Vĩnh Nhi lúc này cũng không sốt ruột, có ông chú bên cạnh rồi, trời có sập xuống cũng không cần phải sợ.

Kiều Thế Phương lại càng là một bụng đen tối, mặt không thay đổi thưởng thức rượu ngon, giả bộ hơi say, kỳ thực so với bất cứ ai ở đây cũng tỉnh táo hơn.

Ngược lại Lam Tư Pháp lại có chút ngồi không yên: “Lần này chú Thiên Lăng tới đây, có phải là vì chuyện trong nhà cháu không?”

Lạc Thiên Lăng nhướn mày, đầy ẩn ý nói: “Xem như là chuyện nhà tôi đi!”

Lam Tư Pháp: “……”

Trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Lăng Ngạo rất để tâm tới cảm xúc của Tống Vĩnh Nhi, vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý đến cô.

Cuối cùng, Lam Tư Pháp cũng nhịn không nổi, chuyển sự chú ý tới trên người Tống Vĩnh Nhi: “Thái tử phi, cháu là người Hoa Kỳ Quốc chúng ta à?”

Lời này vừa ra, Tống Vĩnh Nhi cùng Kiều Thế Phương đều ngây ngẩn cả người.

Cô chầm chậm ngước mắt, một dự cảm không lành dần dần dâng lên, rốt cuộc dưới ánh mắt cổ vũ của Lăng Ngạo, gật gật đầu: “Cháu vốn là một đứa trẻ mồ côi người Hoa Kỳ Quốc, là ba mẹ người Ninh Quốc nhận nuôi cháu, đưa cháu đi, tận tình yêu thương săn sóc cháu. Sau này cháu gặp được thái tử, hai bọn cháu có tình cảm với nhau, rồi đi đến kết hôn.”

“Trẻ mồ côi?” Lam Tư Pháp vừa nghe đến ba chữ này, liền như muốn phát điên rồi!

Ông ta đứng bật dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Nhi, khí thế che trời lấp đất khiến Tống Vĩnh Nhi bị dọa đến bất giác hơi lui người về phía sau!

Lăng Ngạo đặt một tay lên vai cô, giữa chân mày hiện lên ý bất mãn, nhưng vẫn dùng giọng ôn hòa nhắc nhở: “Bệ hạ, ngài đừng quá kích động!”

Lam Tư Pháp ý thức được mình thất thố, hơi hơi áy náy ngồi trở lại ghế.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Vĩnh Nhi, ông ta lại nhịn không được nhỏ giọng nói: “Sinh nhật của cháu là ngày nào?” . ngôn tình sủng

Tống Vĩnh Nhi túm chặt như muốn xé rách vạt áo Lăng Ngạo, nhắm hai mắt lại, đáp: “Ngày 16 tháng 9!”

Lam Tư Pháp tức thì ngây ra như phỗng: “Cái gì cơ?”

Không thể nào, 16 tháng 9 là ngày nào chứ? Đó có phải là ngày hoàng hậu sinh đứa thứ hai đâu!