Điền Thi Thi nhìn Tống Vĩnh Nhi với ánh mắt vô tội: “Không, không biết!”
Đánh chết cô cũng sẽ không nói cho Tống Vĩnh Nhi biết là vừa rồi cô gọi đi không phải là số điện thoại di động của Lăng Ngạo.
Cô chỉ gọi điện thoại cho một người bạn gái của mình, hơn nữa giọng nói của cô bạn gái kia lại vô cùng quyến rũ động lòng người!
Trên bậc thang, Tống Vĩnh Nhi ngốc ngốc đứng yên một chỗ.
Rõ ràng là cô hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Điền Thi Thi nhìn cô, cẩn thận dò xét nói: “Có chuyện gì vậy? Xưa nay Cậu Tư không bao giờ để phụ nữ đến gần, điện thoại lại là vật dụng luôn mang theo bên người, có Trần An và Trần Tín ở đó, Cậu Tư cũng không có khả năng bị người khác ức hiếp, điện thoai càng không thể bị mất.”
Điền Thi Thi tự mình nói, bỗng nhiên làm như chợt hiểu ra, liền nói: “Chắc là người phụ nữ kia được sự cho phép của Cậu Tư, nên mới thân mật với Cậu Tư như vậy.”
“Anh ta, gần gũi với anh ta thì thế nào, nửa đời sau của anh ấy căn bản không thể di chuyển.”
Tống Vĩnh Nhi cũng không biết vì sao tự nhiên lại ném ra một câu như vậy.
Nói xong vẫn còn không ý thức có điều gì không ổn, vẻ mặt thành thật nhìn Điền Thi Thi, dường như rất mong chờ được sự đồng tình của cô ấy.
Điền Thi Thi và Trần An ở bên người Lăng Ngạo một thời gian khá lâu, bọn họ đều đã thành tinh.
Điền Thi Thi có chút thẹn thùng nhìn Tống Vĩnh Nhi, nói: “Cô Tống, chuyện đó, chồng tôi nói, hai chân của Cậu Tư không thể đi lại được, nhưng chức năng đàn ông của anh ta vẫn hoàn chỉnh.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Điền Thi Thi lại nói: “Cho nên, Cậu Tư cũng là một người đàn ông bình thường, nếu như anh ta có nhu cầu đặc biệt, lại có những cô gái xinh đẹp tình nguyện gần gũi anh ta, chuyện này, cũng không nhất định phải là người đàn ông ra sức, nữ trên nam dưới cũng có thể!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Nhớ tới ngày hôm qua anh nhân cơ hội hôn mình, tối hôm qua hai người bọn họ ngủ chung trên giường lớn, bàn tay của anh đặt lên nửa cái mông nhỏ của cô, đột nhiên Tống Vĩnh Nhi cảm thấy không chắc chắn.
Chẳng lẽ, đây chính là dấu hiệu cho thấy anh có nhu cầu đặc biệt sao?
“Chị!” Bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi vô thức ôm ngực, vị trí trái tim của cô đang có cái gì đó chặn lại, dùng tay tìm kiếm nhưng không thấy gì, áp lực kỳ lạ: “Gọi điện thoại cho chồng chị, hỏi xem anh ấy bây giờ đang làm gì?”
“Nha.”
Điền Thi Thi liếc bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực của cô, sau đó bấm phím cho điện thoại gọi đi lần nữa.
Chỉ là lần này cô không bật loa ngoài mà là xoay người, tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “Alo, ông xã, Cậu Tư đang làm gì vậy, vừa rồi cô Tống gọi điện thoại đến, tại sao điện thoại của Cậu Tư lại có một người phụ nữ nghe máy?”
Tống Vĩnh Nhi không kiếm chế được từ bậc thang đi xuống, mong đợi đi về phía Điền Thi Thi.
Cô chăm anh lắng nghe, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì, nhưng trong đại sảnh rộng lớn ngoài trừ giọng nói của Điền Thi Thi, đầu bên kia Trần An nói gì, cô hoàn toàn không nghe thấy.
Thật sự là gấp chết người!
Điền Thi Thi quay người đến gần Tống Vĩnh Nhi, nói: “Em đã biết.”
Khi bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi nắm lấy cánh tay Điền Thi Thi thì đúng lúc Điền Thi Thi cúp điện thoại!
“Sao, nói thế nào? Anh bây giờ đang làm gì?”
Điền Thi Thi khó xử nhìn cô, nói: “Trần An nói, Cậu Tư vừa rồi cùng một cô gái vô cùng trẻ đẹp đi vào trong phòng, về phần bọn họ bây giờ đang làm gì, cái này, chúng tôi cũng không biết.”
“Cái gì?”
Nước mặt Tống Vĩnh Nhi dường như muốn rơi xuống!
Trong lòng đau khổ muốn chết, nhưng lại không biết vì sao!
Cô cướp lấy điện thoại trong tay Điền Thi Thi, muốn gọi thẳng đến số điện thoại của Lăng Ngạo, nhưng bỗng nhiên cô ngây ngẩn cả người.
Điền Thi Thi cũng bị hù dọa một phen.
Điền Thi Thi đi theo bên cạnh Lăng Ngạo đã nhiều năm, từ nhỏ cũng học được một chút võ công, chỉ là vừa rồi Tống Vĩnh Nhi cướp điện thoại của cô, quá hung hãn khiến cô không kịp phòng bị.
Vừa mới còn đang thấp thỏm sợ Tống Vĩnh Nhi nhận ra điểm sơ hở, nhưng lại thấy Tống Vĩnh Nhi dừng lại!
Điền Thi Thi chỉ cảm thấy phía sau lưng đều đang đổ mồ hôi, có cảm giác chơi với lửa có ngày bị chết cháy, sợ mình biến khéo thành vụng làm hỏng mọi chuyện.
Nhưng lại thấy Tống Vĩnh Nhi từ từ bình tĩnh đưa điện thoại di động trả lại cho mình.
Điền Thi Thi nhận lấy, hơi bất an nhìn cô: “Cô Tống.”
“Kiểm tra!”
Tống Vĩnh Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm lên người Điền Thi Thi: “Bây giờ lập tức kiểm tra, thành phố H cách chỗ này bao xa, nếu như lái xe mất khoảng sáu đến bảy tiếng là đến nơi vậy thì đi máy bay một tiếng nhất định có thể đến. Bây giờ anh ta lập tức xuất phát! Chị đi thăm dò chuyến bay gần nhất từ đây đến thành phố H, sau đó lập tức mua hai vé máy bay.”
Một màn kịch tính như thế, thật đúng là Điền Thi Thi cũng không ngờ tới.
Vốn Điền Thi Thi chỉ nghĩ muốn giúp Tống Vĩnh Nhi nhận rõ tình yêu của mình, nhận rõ lòng mình, sau đó sẽ giải thích với cô rằng chuyện xảy ra hôm nay đều là do Điền Thi Thi sắp xếp, mong Tống Vĩnh Nhi tha thứ.
Lại không thể ngờ, bây giờ Tống Vĩnh Nhi muốn đáp máy bay đi đến thành phố H tìm Cậu Tư.
“Khụ khụ, cô Tống.”
“Nhanh lên! Đừng tiếp tục chậm trễ thời gian!”
Tống Vĩnh Nhi tức giận nói: “Lập tức đi ngay! Nếu như đó là hiểu lầm thì không sao, nếu như tên khốn ác miệng chanh chua hỗn đản kia thật sự ở sau lưng tôi làm việc gì đó không thể lộ ra, vậy thi đừng trách thôi không nói gì mà hủy hôn.”
Người đàn ông không giữ mình trong sạch như vậy, cô mới không thèm!
Dù chỉ là diễn trò vợ chồng giả, cô cũng không thèm.
Điền Thi Thi bị khí thế của Tống Vĩnh Nhi hù dọa, cũng cảm thấy tận sâu trong lòng Lăng Ngạo thật sự muốn Tống Vĩnh Nhi cùng đi tảo mộ cho mẹ anh ta.
Nếu không, Lăng Ngạo cũng sẽ không chuẩn bị sẵn cho Tống Vĩnh Nhi mấy bộ kia.
Gọi điện thoại cho công ty hàng không, mua hai tấm vé máy bay.
Điền Thi Thi nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, bây giờ chúng ta ra sân bay còn kịp đăng ký làm thủ tục, chứng minh thư của cô cũng không có, vẫn đang ở nhà họ Tống, trên đường từ đây đến sân bay sẽ đi ngang qua nhà họ Tống, có thể cầm luôn chứng minh thư, sau khi máy bay hạ cánh thì đón taxi đến khách sạn của Cậu Tư luôn, hành trình mất khoảng hai mươi phút.”
Nói cách khác, khoảng hai giờ rưỡi cô có thể nhìn thấy Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi cũng không hề chậm trễ, trước kia mình không tình nguyện đi theo Lăng Ngạo, còn khiến Lăng Ngạo tức giận bỏ đi.
Bây giờ, cô lại chủ động nắm chặt vali hành lý trên tay, vội vàng lao vào màn đêm, đuổi theo Lăng Ngạo.
Điền Thi Thi vội vàng đóng cửa sổ và cửa chính trong nhà lại, lấy chìa khóa ra đi ra bãi đỗ xe.
Nhưng khi Điền Thi Thi nhìn thấy cô gái nhỏ đang kiên quyết mang theo vali hành lý đứng dưới con gió đêm, trong đầu của cô hơi do dự: Có nên gọi điện cho Trần An nói qua một chút không?
Điền Thi Thi chở Tống Vĩnh Nhi rời khỏi biệt thự Tử Vi, khi nhìn vào kính chiếu hậu thây khuôn mặt nhỏ đang lo lắng của Tống Vĩnh Nhi, cô nghĩ, thôi được, vẫn là không nói.
Trần An biết, có nghĩa là Lăng Ngạo chắc chắn sẽ biết.
Hãy để Lăng Ngạo cảm nhận một chút cái gọi là cảm giác bất ngờ.
Chỉ mong, đây không phải là một cú sốc.