Hôn Là Nghiện

Chương 392: Giành công




“Được rồi, Vĩnh Nhi, con đừng khóc nữa, bọn ta sắp đến sân bay rồi!”

An ủi Tống Vĩnh Nhi xong, Lạc Kiệt Hy cúp điện thoại.

Trên khuôn cằm trắng và nhọn còn tàn lưu lại những cọng râu nhàn nhạt, trên đôi mắt to xinh đẹp, sự nặng nề giữa mi tâm dần dần tiêu tán đi.

Nghê Tịch Nguyệt ngồi ở bên cạnh ông, thấy ông nói điện thoại xong, bà vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của ông: “Vĩnh Nhi nói thế nào? Em nghe không rõ lắm.”

“Anh cũng không rõ lắm, nhưng đại ý thì hiểu rồi. Nó mới mười mấy tuổi mà đã gặp nhiều chuyện như vậy, còn có thể tĩnh tâm lại mổ xẻ vấn đề, nghĩ ra được mấu chốt là đã rất không dễ gì rồi. Anh cảm thấy nó đã hậu tri hậu giác mà đoán ra được ý đồ của Tiểu Ngạo, nhưng có chút chi tiết thì nó chưa nghĩ ra, dù sao tâm tư của Tiểu Ngạo không phải là ai cũng đoán ra cho được.”

Thanh âm của Lạc Kiệt Hy đã điềm tĩnh hơn rất nhiều so với lúc cùng Nghê Tịch Nguyệt xuất cung rồi.

Ông nói với Tống Vĩnh Nhi ở trong lòng: Nhóc con, cảm ơn con!

Bởi vì cái câu “Ông chú là cố ý đi theo Lăng Vân” đó đã khiến cho tảng đá lớn gần như đè nát trái tim ông văng ra.

Nghê Tịch Nguyệt cũng nghe thấy câu này, chỉ là bà nghe rất lờ mờ, nhưng giọt nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt trước đó cũng vì vậy mà tiêu tán đi rồi.

Làm cha làm mẹ, cho dù không ở cùng với đứa con đó nhiều, nhưng cũng biết, Lăng Ngạo là người giỏi giang.

Mười ngón tay đan vào nhau, kề vai ngồi cạnh.

Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt đều lũ lượt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bất luận ngày tháng qua đi phí hoài đến thế nào, bất luận con đường sau này có đầy gai thế nào, bọn họ cũng đã nói rồi, lần này kiên quyết không buông tay, kiên quyết không để lịch sử tái diễn!

Dưới sự bảo vệ của quân hộ quốc, chiếc xe mà Lạc Kiệt Hy đang đi tiến vào sân đỗ VIP của sân bay Thủ đô một cách ổn định.

Máy bay riêng cỡ nhỏ của Lạc Kiệt Hy ở ngay trước mắt.

Cửa xe mở ra, Phú Nhất đỡ Nghê Tịch Nguyệt đi xuống, lại dìu Lạc Kiệt Hy xuống.

Đang chuẩn bị cùng nhau bước lên máy bay, thì một giọng nói mang theo sự rụt rè thốt lên từ miệng của một nhân viên trước mặt họ: “Bệ, Bệ hạ, phu nhân, hai người…hai người không thể lên máy bay này.”

Giữa mi tâm Lạc Kiệt Hy mang theo chút giận dữ.

Khí thế thuộc về vương giả phóng thích ra ngoài, một cô gái bình thường không thể chịu đựng nổi.

Nhìn thấy cô gái đó sợ hãi mà run cầm cập, trong lòng Nghê Tịch Nguyệt dù đang sốt ruột vạn phần nhưng vẫn ôn hòa mà mở miệng: “Có phải máy bay có sự cố không?”

“Không, không phải.” Nhân viên mặt đất nhắm hai mắt lại, mở miệng nói như không còn đếm xỉa đến gì nữa vậy: “Bệ hạ! Người và phu nhân đều bị hạn chế xuất cảnh rồi! Trong một khoảng thời gian sau này, ngoại trừ trong phạm vi Ninh Quốc ra thì hai người không được đi đâu hết!”

“Cô!”

Cái rắm gì vậy!

Vương giả chí tôn, bốn chữ này chỉ có thể kìm lại trong lòng!

Lạc Kiệt Hy híp mắt lại, nhìn cô ta đầy vẻ nguy hiểm: “Cô nói lại một lần cho tôi, hồi nãy tôi không nghe rõ. Cô nói, tôi, vua của một nước, bị chính nước của mình hạn chế xuất cảnh? Hửm?”

Phịch một cái!

Nhân viên mặt đất trực tiếp quỳ xuống đất, nước mắt tuôn ra ào ạt, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nghẹn ngào mà nói: “Xin, xin lỗi Bệ hạ, xin lỗi phu nhân, hu hu~ nhưng hai người thật sự bị hạn chế xuất cảnh rồi.”

Nghê Tịch Nguyệt nhìn ra được cô gái này là bị ép, trong lòng có một dự cảm không lành, không lẽ Lăng Vân đã thống trị sân bay Thủ Đô của Ninh Quốc nhanh như vậy rồi?

Không thể nào a, tuyệt đối là chuyện không thể!

“Đừng làm khó cổ nữa, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô nhóc mà thôi!”

Thanh âm chậm rãi, nhẹ nhàng mà du dương, nhưng mang theo sự tự tin đạp bằng mọi chông gai, còn có hy vọng từ bóng tối đi đến bình minh nữa.

Vợ chồng Lạc Kiệt Hy quay đầu nhìn qua, thì nhìn thấy Yến Bắc đích thân đẩy Lạc Thiên Lăng, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Vốn dĩ phải tức đến nhảy dựng lên, nhưng khi vợ chồng Lạc Kiệt Hy nhìn thấy chiếc xe lăn bằng bạc sáng lấp lánh đó, tất cả đều giật mình!

“Phụ hoàng! Sao người lại….”

Cả người Lạc Kiệt Hy đều hoảng thần, vừa định tiến lên trước một bước thì đã bị ánh mắt ghét bỏ của Lạc Thiên Lăng ngăn lại rồi!

Lăng Ngạo chỉ biết anh khổ, anh sinh ra 26 năm, chưa được gặp qua cha mẹ.

Nhưng có ai biết, Lạc Kiệt Hy cũng khổ?

Tuổi còn trẻ ông đã bị ép lên cái vị trí cao đó, cha mẹ cùng sống trong Huyễn Thiên Các, sự ly biệt này, cũng đúng 26 năm! . Truyện Mạt Thế

Đừng nói là Lăng Ngạo khát vọng tình yêu cha mẹ, mà ngay cả Lạc Kiệt Hy cũng khát vọng sâu sắc.

Nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết của Lạc Thiên Lăng, Lạc Kiệt Hy chỉ cảm thấy giống như có một con dao hung hăng đâm vào trong trái tim từng nhát vậy!

Đau như vậy!

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, ông thề, ông sẽ không la lối với cha nữa, cho dù ông có tức giận đến đâu, ấm ức đến đâu, phiền não đến đâu, ông đều sẽ nhịn!

Trong lòng Nghê Tịch Nguyệt sùng bái nhất là cha mình Nghê Tử Dương, và còn có Lạc Thiên Lăng.

Nhiều năm không gặp, bây giờ nhìn lại, chú Thiên Lăng của bà đã già rồi.

Nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống, giống như thời gian đột nhiên quay ngược lại, quay về nhiều năm trước, lại giống như thời gian đột ngột nhảy đến tương lai, nhìn thấy rất nhiều năm sau.

Cái cảm giác vui mừng và mất mát này, cào cấu trong trái tim bọn họ, khắc cốt ghi tâm!

Lạc Thiên Lăng nhìn thấy nước mắt trong đôi đồng tử của ông và Nghê Tịch Nguyệt, bất lực mà cười khổ, người già rồi, nhưng thanh âm vẫn rất trong trẻo du dương, vô cùng dễ nghe: “Thật đúng là ngạc nhiên! Già cả rồi, bị viêm khớp, cũng đâu phải là có tang đâu, khóc cái gì chứ?”

Một câu “già cả rồi” khiến cho nước mắt trong khoé mắt của vợ chồng Lạc Kiệt Hy càng rơi ào ạt!

Nhưng mà!

Khoé mắt Yến Bắc cũng đỏ bừng, lại cười hi hi mà đẩy Lạc Thiên Lăng từng bước từng bước đi về phía thang máy lên máy bay!

Lạc Kiệt Hy hoàn toàn quên mất đi lời thề âm thầm trong lòng của mình lúc nãy!

Ông kéo theo Nghê Tịch Nguyệt lập tức xông đến trước mặt Lạc Thiên Lăng, kích động mà nói: “Bọn con không được đi, người đi sao?”

Lạc Thiên Lăng lười biếng mà ngồi ở đó, vẻ mặt vô cảm mà nhìn ông.

Bộ dạng này, giống y như đúc đứa cháu nội bị rơi vào tay Lăng Vân kia của ông.

Ông cho bọn họ một cái biểu cảm “Ngu dốt giai đoạn cuối”: “Mình không có mắt, không biết nhìn à?”

“Người đùa gì vậy?” Lạc Kiệt Hy quả thực sắp điên rồi!

Ông tức đến nỗi đi qua đi lại vài bước, không muốn mất đi phong độ, nhưng cứ bị ông cụ làm tức đến mất đi lý trí!

Ông nghiến răng nghiến lợi nhỏ tiếng nói: “Con và Nguyệt Nha là đi cứu con trai, ngài có biết không? Ngài rốt cuộc có biết tên tiểu tử thối đó kiêu ngạo đến nhường nào, lại không đặt con vào trong mắt không? Con cuối cùng cũng tìm được một cơ hội có thể cùng Nguyệt Nha cứu nó ra, làm tận trách nhiệm của cha mẹ, để nó thay đổi thái độ đối với con! Bây giờ người chạy qua đó là sao? Từ đầu đến cuối đều là người ra kế hoạch, giấu con nhiều năm như vậy, để con làm người xấu, người ở sau lưng lặng lẽ tặng công ty lại tặng người, lợi ích toàn để rơi trên đầu Người! Bây giờ lúc quan trọng, có thể khiến nó hoàn toàn nhớ đến người cha vĩ đại là con, kết quả thì sao, người còn muốn giành với con?”

Thế giới của Lạc Kiệt Hy sắp phát nổ rồi, nhưng Lạc Thiên Lăng vẫn nhìn ông với vẻ lười biếng.

Ông chỉ cho Lạc Kiệt Hy một câu nói: “Con đi cứu con trai của con, giành làm anh hùng; Còn ta là đi đón cháu của ta, xem nó làm anh hùng.”