Mùi hương Tử Vi vây quanh, cánh hoa rơi lả tả.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Vành tai dường như cũng bị nhuộm đỏ bởi hoa Tử Vi, cô không ngờ hôm nay Lăng Ngạo sẽ cho người khiêng bàn ăn ra bên ngoài, cùng cô dùng bữa sáng trong sân.
Nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi sáng, ánh mắt Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo có một chút sùng bái, cô làm việc mất thể diện như vậy nhưng anh thật sự vẫn giữ bí mật cho cô!
Nhất ngôn cửu đỉnh, là một người đàn ông thật sự!
Điền Thi Thi đem hai phần cá tuyết nướng bày trước mặt Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, mỉm cười nói: “Cậu Tư, cô Tống, mời dùng.”
“Cám ơn.” Tống Vĩnh Nhi vội vàng nói.
Lúc cô quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về khuôn mặt đẹp trai đến mức đáng giận của Lăng Ngạo, không nhịn được suy nghĩ, nếu như anh có thể đứng dậy đi lại, người đàn ông tốt như vậy, chắc là không đến lượt mình gả đi.
Thật ra, Tống Vĩnh Nhi chính là người có tính cách đơn thuần như vậy.
Một giây trước còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một giây sau chỉ cần người kia đối tốt với cô một chút, cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, những ân oán trước đó đều được xóa sạch.
Lưu Lan luôn nói tính tình của cô như vậy rất dễ bị thiệt thòi, sẹo liền quên đau!
Thế nhưng Tống Quốc Cường lại nói, cuộc sống của con người luôn rất nhiều điều rắc rối, có thể sống được thoải mái cũng là một loại bản lĩnh, hà tất phải tự làm khó chính mình.
Thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, Lăng Ngạo dường như đang rất tận hưởng cảm giác này.
Anh cũng không lập tức dùng cơm mà là thoải mái ngồi đối diện cô, đôi mắt sâu thẳm không hề che giấu dính lên người cô, giống như trên người cô có từ trường, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đủ để hấp dẫn anh, bất kể thế nào cũng không thể trốn thoát.
Lúc này cô đang cầm bộ đồ ăn tinh xảo lên, cắt con cá thành từng miếng từng miếng.
Để tỏ lòng cám ơn và chăm sóc người tàn tật, cô đứng dậy, hai tay bưng đĩa tơi: “Anh, cho anh!”
Lăng Ngạo khẽ cong môi, đôi mắt đen sáng lên màu sắc rực rỡ.
Anh nhận lấy đĩa trong tay cô, sau đó đem phần của mình đưa đến, cô nhận lấy và lại tiếp tục cắt lần nữa.
Trần An cùng mọi người đứng gần đó im lặng quan sát, bầu không khi trước mắt thật sự quá tốt, nếu Cậu Tư và cô Tống có thể chung sống hòa thuận thế này, chắc chắn bọn họ yêu nhau là chuyện một sớm một chiều mà thôi.
Lăng Ngạo tao nhã ăn một miếng, trong miệng đều tỏa ra mùi thơm.
Đặt bộ đồ ăn xuống, anh viết một câu xuống tờ giấy trắng sau đó đưa cho cô.
“Em thích áo cưới màu gì?”
Cô nhìn thoáng qua, sau đó mở miệng: “Làm phiền anh còn phải nghĩ đến vấn đề này, có điều, cũng không quan trọng, tôi cũng không quá để ý vấn đề này.”
Chỉ một câu nói trong giây lát liền phá vỡ bầu không khí hài hòa vừa rồi.
Đôi mắt dịu dàng của Lăng Ngạo phủ kín một lớp băng lạnh lẽo, cây bút máy Vạn Bảo Long quý giá đang phải chịu áp lực rất lớn từ đầu ngón tay của anh.
Sau đó, anh mím chặt môi, lại viết một câu khác lên tờ giấy: “Bởi vì tôi không phải người mà em muốn kết hôn, cho nên đối với đám cưới cũng không mong đợi gì, đúng không?”
Tống Vĩnh Nhi không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.
Tuy nhiên, lời anh nói là sự thật: “Ừm, anh cũng không cần phải quá mức để ý. Dù sao giữa chúng ta vốn không có tình cảm, chuyện hôn lễ anh cũng đừng để trong lòng, tôi nghĩ, dì Thiến chắc là sẽ chuẩn bị mọi thứ, dì ấy bây giờ không phải là chủ của nhà họ Lăng sao? Bọn họ sắp xếp thế nào thì chùng là làm như vậy là được.”
Giọng điệu của cô rất thắng thắn, ánh mắt vô cùng quang minh chính đại.
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, ngoại trừ sự thật thà cũng không nhìn thấy điều gì khác.
Nhưng chính là phần thật thà này cũng không biết đã làm đau lòng ai đó, lại càng làm cho tâm trạng của Điền Thi Thi và những người bên cạnh buồn bã theo.
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, hai người đã hôn nhau, lại còn ôm nhau ngủ trên giường một đêm thì tình cảm sẽ nhảy vọt. Tại sao bây giờ nhìn lại tất cả mọi thứ lại giống như quay trở về vạch xuất phát rồi?
Lăng Ngạo hít sâu một hơi, nhìn bữa sáng trước mắt, bỗng nhiên cầm khăn lau miệng, hướng Trần Tín búng tay một cái.
Lúc này Trần Tín bước tới, đẩy Lăng Ngạo vào trong nhà trước con mắt kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi.
Trần An cũng tiến lên, hướng Tống Vĩnh Nhi nói: “Cô Tống, vài ngày nữa Cậu Tư sẽ rời thành phố M. Tất cả mọi việc của cô ở biệt thự Tử Vi sẽ có A Thi chăm sóc, cô Tống, bữa sáng rất đa dạng, mời cô từ từ dùng.”
Tống Vĩnh Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó đành phải kéo Điền Thi Thi lại: “Chị Thi, có chuyện gì với bọn họ vậy?”
Điền Thi Thi nhìn thấy bóng lưng mấy người đàn ông rời đi, khẽ thở dài một tiếng, nhắc lại câu nói của chồng cô vừa rồi: “Cô Tống, bữa sáng rất đa dạng, mời cô từ từ dùng!”
“Anh ta không ở đây, tôi có thể về nhà không?”
Dù sao, cô ở lại cũng là vì có Lăng Ngạo, hiện tại anh muốn rời đi, cô ở lại cũng không có ý nghĩa, tốt hơn là nên về nhà.
Hơn nữa, Mạnh Tiểu Long chắc là vẫn chưa đi, mấy ngày nữa Mạnh Tiểu Ngư cũng tới, cô cũng có bạn bè của mình, cũng muốn cùng bạn bè ồn ào nhốn nháo, lại càng muốn được làm nũng trong lòng ba mẹ.
Điền Thi Thi nhìn thấy sự khát khao trong mắt cô, áy náy nói: “Không được, không có lời dặn của Cậu Tư, cô không thể rời biệt thự Tử Vi.”
Tống Vĩnh Nhi cũng biết là như vậy.
Cho nên, sau khi cô nhận được câu trả lời liền co cẳng chạy!
Lăng Ngạo vừa mới rời đi được một lát, bây giờ chắc vẫn còn ở trong nhà, chi bằng mình tự đi hỏi anh ta.
Trong phòng khách.
Sau cuộc họp tối hôm qua, Trần Tín đã chuẩn bị cho Lăng Ngạo các vật dụng cần thiết cho chuyến công tác.
Lúc này, hai chiếc vali to xuật hiện, một chiếc màu đen và một chiếc màu khác màu xanh hồng.
Trần Tín nhìn Lăng Ngạo với vẻ mặt không chắc chắn: “Cậu Tư, tối hôm qua không phải nghĩ muốn dẫn cô Tống cùng đi ra ngoài sao? Bây giờ thật sự muốn để một mình cô ấy ở lại? Cô ấy là một người hoạt bát như vậy, buồn chán ở trong nhà vài ngày, có thể chịu được không?”
Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn Trần Tín một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, cũng không dùng sức lực gì lại nhanh chóng khiến Trần Tín ngậm miệng.
Trần An cũng cẩn thận mở miệng: “Cậu Tư, cô Tống chắc là vẫn chưa đi qua thành phố M, Ngài Tống năm mới đi mấy lần, hôn lễ cũng sắp được tổ chức, có phải nên cho cô Tống đi đến trước mộ phu nhân để phu nhân xem một chút? Sau này có cô Tống chăm sóc ngài, cũng để phu nhân trên trời có linh thiêng được an nghỉ.”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, sau khi nghe những lời này Trần An, có vẻ như đang giằng co suy nghĩ.
Ngày kia chính là ngày giỗ của mẹ anh, mẹ anh vì cứu anh nên mới chết chìm trong nước.
Ông lão sống trong biệt thự ở đỉnh đồi nói rằng, người ông yêu nhất chính là mẹ đẻ của anh, nhưng trên thực tế vào ngày này hằng năm, người đi đến trước mộ để bái tế mẹ chỉ có một mình anh.
Đôi mắt trong veo mở ra, người đàn ông ngồi trên xe lăn vừa muốn mở miệng lại thấy một hình bóng màu xanh nước biển đã chạy tới, con mèo ngồi xổm trước mặt anh với ánh mắt trông đợi.
“Anh, anh phải đi ra ngoài, tôi muốn về nhà, có được không?”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào cô, khẽ hỏi: “Nếu như, tôi muốn em đi cùng thì sao?”
Tống Vĩnh Nhi sửng sốt một chút, sau đó le lưỡi cười như một con quỷ linh tinh: “Chuyện của anh tôi cũng không có tham dự vào, cũng không hiểu, nếu đi chỉ làm anh thêm gánh nặng. Tôi vẫn là nên về nhà đi, anh Tiểu Long vẫn còn đang ở nhà tôi.”