Hạ Thanh Ninh kinh ngạc nhìn Trần Tín, lại thấy đôi mắt Trần Tín đỏ hoe, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sâu nhìn cô.
“Sao thế?”
Hạ Thanh Ninh cười thầm, luôn cảm thấy hôm nay tên này hơi kỳ quái.
Mà khi cô được Trần Tín dẫn vào phòng của Trần An, đối diện với vô số màn hình LCD trên tường và những người trước mặt, đầu óc cô chợt quay cuồng.
Nhìn kỹ hơn, những màn hình LCD này đều đang quay phòng của Trần Tín từ nhiều góc độ khác nhau!
Cô há miệng ra suýt hét lên nhưng Trần Tín che miệng nhanh như chớp, thì thầm vào tai cô: “Giữa chúng ta có nội gián, giữa em và Duyên Duyên! Em vẫn ổn, giờ là lúc để xem Duyên Duyên!”
Hạ Thanh Ninh im lặng trong hai giây, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nghê Chiến, cô đột nhiên gật đầu.
Trần Tín buông cô ra.
Thực ra Trần Tín là người phải chịu đựng nhiều nhất, buổi tối khi Tống Vĩnh Nhi đề xuất kế hoạch này, không ai ngoại trừ Lăng Ngạo đồng ý!
Nhưng trong ngôi nhà này, Lăng Ngạo là người có tiếng nói nhất!
Có trời mới biết anh thất vọng và đau đớn như thế nào khi bắt tay vào thiết kế từng bước một.
Trần Tín thật có lòng muốn chết, nếu người yêu không có vấn đề thì em gái sẽ có vấn đề, còn nếu em gái không có vấn đề thì người yêu sẽ có vấn đề!
Tình hình của Nghê Chiến lúc này không mấy lạc quan.
Giống như Trần Tín vừa rồi, anh đặt hai tay lên chóp mũi, dùng một đôi mắt lo lắng nhìn vào màn hình LCD thì thấy Cố Duyên đang đứng trên lối đi gõ cửa.
Cố Duyên ở trước giường gọi hai lần, bước vào phòng tắm xem xét, sau khi quay lại, cô đứng yên như tượng điêu khắc, đối mặt với bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc laptop có màn hình dựng đứng, bất động!
Lúc này, phòng của Trần An đặc biệt yên tĩnh.
Ngay cả mắt của Tống Vĩnh Nhi cũng hơi đỏ.
Cô không cố ý để lộ sự thật một cách phũ phàng như vậy, nhưng cảm thấy đoán mò đoán non cũng không phải là đáp án, có vấn đề gì thì phải đúng bệnh hốt thuốc mới tìm được cách giải quyết mà không để lại những nguy hiểm tiềm ẩn gì!
Ông chú đã từng dạy cô, thứ nguy hiểm tiềm ẩn này, phải để tự chui đầu vào rọ.
Sau vài ánh nhìn, Cố Duyên đột ngột di chuyển.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ ngắn tay mỏng màu hồng, trông cô ngây thơ như một thiên thần nhỏ, vậy mà cô từng bước đi về phía bàn của Trần Tín!
Đột nhiên, Nghê Chiến hít một hơi thật sâu, có một thứ lấp lánh lăn trên lông mi anh.
Trần An và Trần Tín cũng không khá hơn là bao, bởi vì một khi cô em gái có vấn đề, rất có thể người em gái thân thiết nhiều ngày không phải là em gái ruột của họ!
Nhưng nhìn này, Cố Duyên đến bàn, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình ra chạm vào máy tính.
Nhưng bàn tay nhỏ bé lại dừng trong không trung, không hành động gì thêm!
Tim của mọi người theo dõi đều dựng đứng lên!
Nghê Chiến thậm chí còn cảm thấy đau khổ, khó thở hơn!
Người nhỏ bé trong hình giống như đang bị điểm huyệt, đứng khoảng 20 đến 30 giây, cô đột nhiên quay lại, giơ một cánh tay lên chặn má, bắt đầu khóc rất buồn và tuyệt vọng!
Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng!
Chuyện gì xảy ra?
Mọi người yên lặng chờ đợi, thấy Cố Duyên quay lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào máy tính và ổ USB flash trên bàn.
Cô bước ra cửa như quyết tâm bỏ đi, rồi nửa đường lại quay lại!
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nghê Chiến cảm thấy mình bị cô hành hạ đến chết!
Trần An Trần Tín cũng cảm thấy chưa bao giờ bị hành hạ tinh thần như thế này!
Nhưng Cố Duyên trực tiếp đến đầu giường, cúi người cầm hai cái gối trên giường lên, kiểm tra rất kỹ thứ gì đó, đổi một cái gối khác, nhìn kỹ trong lòng bàn tay.
“Phóng to!”
Lăng Ngạo lạnh lùng phân phó một tiếng.
Trần Tín bước tới ngay lập tức, chỉ với một thao tác nhấp chuột đơn giản, màn hình giám sát đã được phóng to đến mức cận cảnh.
Họ thấy rõ trên mu bàn tay Cố Duyên có những giọt nước mắt pha lê mà cô vừa lau má, cô cẩn thận nắm lấy hai sợi tóc đen ngắn rụng trên gối, cất vào túi quần áo ngủ, đặt lại cái gối, mở cửa trở về phòng.
Hết rồi.
Trong phòng Trần An yên lặng.
Luồng ánh sáng lướt qua da mọi người từng inch một, thật đau đớn, Nghê Chiên nghiêm mặt lau mặt mà không nói một lời nào.
Anh ngồi thụp xuống ghế, với đôi mắt màu hổ phách, thẫn thờ nhìn xuống sàn.
Lúc này, điện thoại di động của Trần An đột nhiên vang lên.
Anh thấy đó là điện thoại của Cố Duyên, ngay lập tức bật loa ngoài: “Alo.”
“Anh cả, anh hai không có ở trong phòng, em đợi anh ấy rất lâu nhưng anh ấy cũng không quay lại, liệu anh ấy có cùng cô Thanh Ninh lên lầu ba rồi không? Họ đang hẹn hò, em đi lên làm phiền thì xấu hổ lắm.”
Giọng của Cố Duyên vẫn như ngày thường.
Bởi vì vừa rồi mọi người đều nhìn thấy cô khóc, cho nên bây giờ nghe kỹ lại, tiếng khóc nhẹ gần như có thể che giấu rất tốt.
Trần An vô cảm: “Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần An đặt điện thoại lên bàn, yếu ớt nói: “Cậu tư, cậu nói xem thế nào, chúng ta phải làm gì.”
Lăng Ngạo đưa tay lên, gom mớ tóc gãy trên đỉnh đầu Tống Vĩnh Nhi, cưng chiều nói: “Bé Ngoan, em nghĩ sao?”
Trần An bọn họ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi, cảm xúc phức tạp vừa lo lắng vừa đau lòng khiến Tống Vĩnh Nhi không chịu nổi!
Tại sao lại ném củ khoai tây nóng bỏng tay cho cô chứ?
Cô không làm!
Mím môi, cô ngây thơ nhìn Nghê Chiến: “Anh Nghê Chiến, anh nghĩ sao?”
Tất cả mọi người: “…”
Nghê Chiến bị gọi tên, sau đó anh nhìn lên cô.
Đôi đồng tử xinh đẹp của anh ít đi sáng sủa, anh nhìn nửa say nửa tỉnh, kinh ngạc vì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình, anh hít một hơi thật sâu, từ từ suy nghĩ.
Tâm trạng hoang mang, đưa tay lên xoa xoa.
Chỉ một hành động đơn giản như vậy thôi đã khiến mọi người trong phòng thương cảm cho anh.
Nghê Chiến lúng túng liếc mắt một cái, không nhìn ai, kiên quyết nói: “Em nghĩ cô ấy có nỗi khổ tâm, chúng ta nên giúp cô ấy!”
Tất cả mọi người: “…”
Anh không dám nhìn Lăng Ngạo.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ tới lúc chiều Lăng Ngạo hỏi anh thích Cố Duyên đến mức nào, anh liền trả lời, sau đó Lăng Ngạo ném cho anh một câu: “Bộ não của cậu ổn không?”
Lúc đó anh không hiểu.
Giờ thì anh hiểu rồi!
Trần An và những người khác không ngờ Nghê Chiến lại đưa ra một đề nghị như vậy, họ hơi giật mình nhưng đều khâm phục cậu vì đã lựa chọn như vậy.
Dù không muốn nhưng Trần An vẫn phải nhắc nhở: “Cậu Nghê, Duyên Duyên có thể không phải là Duyên Duyên, nếu cô ấy là con gái của Lăng Vân thì sao?”
Cậu tư sẽ không bao giờ dung túng con gái của Lăng Vân.
Bệ hạ cũng không dung, nhà họ Nghê cũng không!
Vào thời điểm đó, dù Phú Nhất có tình thân với Cố Duyên vì do chính tay mình nuôi lớn, ông cũng chỉ có thể nhìn cô đi đến hướng diệt vong.
Nghê Chiến không có cách nào trả lời câu hỏi của Trần An.
Anh im lặng một lúc lâu mới thốt ra lời này: “Vậy tôi cũng muốn kiên trì đến ngày đó, rồi mới buông tay! Bây giờ chỉ chứng tỏ cô ấy có vấn đề, không chứng minh được gì khác, nên tôi không thể từ bỏ cô ấy được. Chúng ta nên giúp cô ấy.”