Hôn Là Nghiện

Chương 337: Hỏi thừa




Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra với ánh mắt kinh ngạc: “Chú, đó là hoàng đế đó, là bệ hạ!”

Sao lại có thể để bệ hạ chờ đợi bọn họ thức dậy được?

Cô không dám đâu.

“Hơn nữa ông ấy hẳn là biết chuyện hôm nay, vì lo lắng anh nên mới tới!” Tống Vĩnh Nhi lại kéo ống tay áo của anh: “Chú, chúng ta như vậy không tốt lắm đâu, cho dù muốn ngủ, cũng phải ra ngoài chào bệ hạ một tiếng, đêm nay bệ hạ ở lại, phòng khách cũng cần thu xếp! ”

Cơ thể cô vốn đã mềm mại, Lăng Ngạo lại là người vừa mới khai trai, cả những lời ngọt ngào của cô thốt ra trong vòng tay anh, làm hầu kết của anh chuyển động.

“Nếu em rảnh như vậy, chi bằng chúng ta làm tí vận động đi.”

Trong bóng tối, con ngươi sáng ngời lập lòe, giống như sói chuẩn bị ăn thịt con mồi, cô chưa kịp phản ứng đã bị lật người lại, chặn hết mọi suy nghĩ.

Lại qua một đêm gió xuân, đến khi Tống Vĩnh Nhi toàn thân đau nhức bò dậy, thì mặt trời đã lên cao rồi.

Mở mắt ra, có tiếng nước văng vẳng bên tai.

Từ trên giường đứng dậy, mới thấy trên người đang mặc một bộ đồ ngủ, cơ thể cũng đã được tắm rửa sạch sẽ.

Trên má cô thoáng ửng hồng, thấy đã mười giờ sáng, sực nhớ bệ hạ đã tới, cô vội vàng đi đến tủ áo chọn một chiếc váy xoè màu vàng mới mặc vào.

Áo bằng lụa, rất thoáng khí thoải mái, váy dưới bằng vải lưới màu vàng, mặc trên người nhìn rất đẹp, làm cô trở nên tươi tắn, lanh lợi như búp măng mùa xuân.

Cô hài lòng ngồi trước gương soi trái soi phải, cô chưa bao giờ thích chưng diện, nhưng hôm nay cô lại lấy một đôi bông tai ngọc trai nhỏ bằng vàng từ hộp trang sức trên bàn trang điểm ra đeo lên tai.

Đồ vật trong hộp trang sức này, toàn bộ đều là Lăng Ngạo chuẩn bị cho cô

Đôi bông tai ngọc trai bằng vàng này tuy nhỏ hơn vài lần so với đôi bông tai mà Nghê Tịch Nguyệt tặng, nhưng chúng khá phù hợp với độ tuổi trẻ trung hiện tại của cô.

“Nhìn không ra, em cũng tự luyến quá nhỉ.”

Sau lưng, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, mang theo chút trêu ghẹo.

Người đó tiến đến từ phía sau cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn: “Nhưng mà, Bé Ngoan quyến rũ như vậy nên tự luyến là điều bình thường, anh cũng chết mê chết mệt em rồi.”

Hai má của Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng, cô định nói, nhưng lại thấy đôi mắt ám muội của anh nhìn cô từ dưới lên trên nhiều lần: “Chiếc áo sơ mi trắng ngày em đi tảo mộ với anh ở thành phố H, còn có chiếc váy liền thân màu đen, chiếc váy vải bố dài màu be vào ngày hôm kia. Còn có váy tơ lụa hồng của ngày hôm qua, cộng với cái màu vàng ngỗng hôm nay, em mặc chúng rất có phong cách. Có thể thấy, ngoài màu xanh, những màu này em đều có thể phối hợp được, đều thật quyến rũ.”

“ Anh còn có thể nhớ mỗi ngày em mặc gì?”

Cô khẽ mỉm cười, lại nghe anh buồn rầu nói: “Đương nhiên là anh nhớ rồi, anh còn nhớ rõ nhất bộ quần áo vào ngày mà em bị Bạch Ly Mạt bắt đi.”

Ôm chặt cô hơn từ phía sau, nhắc lại chuyện này, trong lòng Lăng Ngạo vẫn cảm thấy sợ hãi!

Tống Vĩnh Nhi nhìn anh vẫn mặc đồ ngủ, không nhịn được nói: “Nếu anh đã biết em mặc màu sắc khác nhau sẽ có phong cách khác nhau, vậy tại sao anh mỗi ngày đều giống như một ông già, mặc toàn màu đen vậy?”

Lăng Ngạo khom người, đứng dậy cười nói: “Nhanh đi rửa mặt đi! Đợi em xuống dùng bữa!”

Cô lè lưỡi rồi đi vào phòng tắm.

Chuẩn bị xong, cô rạng rỡ bước ra, cô nhìn thấy ông chú trước mặt bỗng trở thành anh trai rồi!

Lăng Ngạo thực sự thay đổi quần áo rồi!

Anh đang mặc một chiếc áo phông cotton trắng cổ tròn đơn giản với quần jean xanh nhạt bên dưới!

Anh còn phối một đôi giày thể thao vải màu đen!

Tống Vĩnh Nhi hai mắt mở to, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên nửa người anh, anh giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, tươi tắn rực rỡ, trẻ trung hơn rất rất nhiều!

Ngay cả mái tóc được chải tỉ mỉ trước đây, cũng bị anh vò rối, cảm giác tuỳ ý lại mang theo vẻ lười biếng.

Sợi dây chuyền bạc bị cổ áo che khuất một nửa trên cổ, thấp thoáng hiện ra, Tống Vĩnh Nhi bước tới, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cử động, lấy ra mặt sapphire ở bên trong, là một đôi với cái trên cổ của cô.

Nên mới nói, người đẹp nhờ lụa, anh ăn mặc như vậy, nhìn không hề giống người đàn ông 26 tuổi, rõ ràng là một sinh viên đại học trẻ tuổi sáng lạn!

Lăng Ngạo mỉm cười nắm lấy tay cô, nói: “Bà xã, xuống ăn cơm thôi.”

Lầu dưới

Nghê Chiến đang ngồi trên ghế sô pha với Lạc Kiệt Hy, hăng say nói chuyện gì đó.

Khi Lăng Ngạo dẫn Tống Vĩnh Nhi xuống lầu, anh vừa nhìn thấy trên ghế sô pha bóng dáng hai người đang nói chuyện thân thiết như cha con ruột thịt.

Phú Nhất và Trần An đứng sau ghế sofa đợi họ, thấy Lăng Ngạo dẫn Tống Vĩnh Nhi đi xuống, cả hai đều sững sờ!

“Cậu tư! Mợ chủ!”

“Cậu tư! Mợ chủ!”

Trần An phản ứng lại đầu tiên, liền cất tiếng gọi, Phú Nhất lập tức hoàn hồn, nhưng hai mắt nóng rực, nước mắt vì kích động mà rơi xuống, tiếp theo kêu lên.

Điều mà bệ hạ lo lắng nhất chính là đôi chân của cậu tư, nhìn thấy cậu tư chậm rãi bước xuống lầu, Phú Nhất trong lòng cũng mừng cho cậu tư!

Hai người trên ghế nghe thấy, liền lập tức quay đầu lại.

Khi Lạc Kiệt Hy nhìn thấy cậu con trai cao lớn đẹp trai của mình nắm tay cô con dâu xinh đẹp đứng cách đó không xa, đôi môi hơi hé mở của ông đã run lên.

Đột nhiên bật dậy, lao tới định ôm chặt Lăng Ngạo vào lòng!

Mà Lăng Ngạo trước khi ông lao tới đã duỗi tay ra, động tác giống như cảnh sát giao thông chặn ông ấy lại!

Lạc Kiệt Hy cứng đờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn anh: “Ngạo! Con… chân của con khỏi rồi? Có thể đứng lên được rồi?”

“Hỏi thừa”

Biểu tình của Lăng Ngạo vô cùng lạnh nhạt, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, dẫn Tống Vĩnh Nhi đi về phía bàn ăn.

Lạc Kiệt Hy háo hức đi theo, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào dáng người to lớn, tấm lưng đẹp đẽ và tư thế đi đứng hoàn hảo không thể chê vào đâu được của con trai mình!

“Ngạo, con so với ta còn cao hơn, con cao 1 mét 92 không?”

“Ngạo, chân của con lúc đi có đau không? Vừa làm xong phẫu thuật, có vẻ khôi phục rất tốt!”

Ông kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện với vợ chồng Lăng Ngạo, vị trí đó vốn thuộc về Nghê Chiến. Nhìn thấy Khúc Thi Văn bưng lên hai phần thức ăn, ông lại cười và nói: “Ngạo, con có xem buổi phỏng vấn của ta không, được phát sóng trực tiếp tối qua.”

Tống Vĩnh Nhi nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Lạc Kiệt Hy đối diện với biểu cảm lạnh lùng của Lăng Ngạo, luôn cảm thấy như vậy rất thô lỗ.

Vì vậy, khi cầm bộ đồ ăn lên, cô mỉm cười với Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ, chú cao 1 mét 92, chân đang hồi phục rất tốt, chúng con đã xem buổi truyền hình trực tiếp tối qua, bệ hạ, chúng con đều rất cảm động, xem xong chúng con cũng chú ý đến phản ứng của dư luận, ai cũng đồng tình với việc ngài và mẹ bên nhau!”