Tống Vĩnh Nhi đã vui vẻ đi lên lầu rồi, nên mới không nghe được những lời làu bàu của Hạ Thanh Ninh.
Thế nhưng, Nghê Chiến đang ngồi trên sô pha lại nghe được rõ ràng.
Bởi vì anh ta chỉ cách Hạ Thanh Ninh chưa đến hai mét.
Anh ta quay đầu lại, nhìn gương mặt đau khổ của Hạ Thanh Ninh, bới móc nói: “Làm sao? Có chuyện gì không vừa lòng à?”
Hạ Thanh Ninh liếc anh ta một cái, lại thấy Khúc Thi Văn từ trong bếp bước ra, bĩu bĩu môi: “Anh đi mà hỏi chị Thi ấy!”
Thuốc tránh thai này, vốn dĩ là dạng viên tròn nhỏ màu trắng, nhưng lại bị Khúc Thi Văn đổi thành dạng con nhộng. Hơn nữa còn ở ngay trước mặt cô nghiền từng viên từng viên thành bột phấn, bỏ vào trong vỏ bao con nhộng nữa chứ.
Bởi vì Trần Tín ở trong phòng cầu xin cô, còn nói Lăng Ngạo đã biết rồi.
Hạ Thanh Ninh cũng biết, Tống Vĩnh Nhi ngây thơ như thế, cho dù có thông minh sáng suốt đi nữa, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Lăng Ngạo. Thế nhưng để cô làm loại chuyện này, chẳng khác nào bán đứng Tống Vĩnh Nhi cả.
Mình chẳng phải còn lớn hơn Tống Vĩnh Nhi ba tuổi hay sao, Hạ Thanh Ninh vì thế mà luôn cảm thấy Tống Vĩnh Nhi như cô em gái nhỏ, mình phải giúp đỡ cô ấy mới đúng.
Khúc Thi Văn thấy bộ dạng này của cô, nói: “Mới đầu chị cũng có tâm trạng như vậy đấy, giúp cậu tư làm việc, lại vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mợ chủ. Nhưng mà, loại chuyện con nối dòng này không giống những chuyện khác, cậu tư kiên trì như vậy, nghĩ kỹ thì cũng không phải không có đạo lý. Cậu tư suy cho cùng cũng là hoàng tử, muốn có con cũng là lẽ dĩ nhiên thôi, loại chuyện nối dõi tông đường này, vẫn nên sớm ngày định đoạt mới tốt, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng với sự ổn định của giang sơn xã tắc, càng quan trọng hơn với hôn nhân, gia đình mà. Vì thế, duy độc có chuyện này là tôi không cảm thấy áy náy gì hết!”
Nghe Khúc Thi Văn nói như vậy, Nghê Chiến mấp máy môi: “Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Anh ta quay sang nhìn Hạ Thanh Ninh, nói tiếp: “Thôi em nói đi!”
Hạ Thanh Ninh cụp mi mắt, khó được có chút nản lòng, nói, “Hôm nay không phải em cùng mọi người ra ngoài sao, lúc ở phố đi bộ, anh với Duyên Duyên mải xem thiết bị trong cửa hàng, em kiếm cớ đi loanh quanh, thực chất tới tiệm thuốc mua giúp cô nhóc một lọ thuốc tránh thai.”
“Gì cơ?”
Nghê Chiến gấp đến đỏ cả mắt!
“Em bị điên rồi à? anh trai chúng ta là hoàng tử đó! Người thừa kế trong hoàng thất quý giá thế nào em còn không biết hay sao?”
“Em…” Hạ Thanh Ninh cuống lên, nói: “Nhưng mà Vĩnh Nhi mới mười tám tuổi thôi, cô ấy nói không sai, cô ấy cũng có nhân quyền mà, ai quy định phụ nữ sau khi kết hôn nhất định phải sinh con chứ? Với lại, chuyện cũng có thành đâu, không phải sao?”
Nghê Chiến ngây người!
Liên hệ lại với nhau, anh ta rốt cuộc cũng hiểu!
Vỗ vỗ trán, nhìn Khúc Thi Văn, anh ta nhịn không được nói: “Cô đổi thuốc của cô ấy thành gì rồi?”
Khúc Thi Văn chuyển tầm mắt về phía cầu thang, nhỏ giọng nói: “Bột thuốc bên trong, là bột nhục thung dung cùng lô hội thuần thiên nhiên, sẽ không tạo thành tác dụng phụ. Lô hội có thể giúp bài trừ độc tố trong cơ thể, nhục thung dung có tác dụng tăng cường khả năng tình dục và khả năng sinh dục. Đều thích hợp để mợ chủ dùng trong giai đoạn này. Kỳ kinh nguyệt của cô ấy vừa hết, mấy ngày bị bắt cóc rơi đúng vào kỳ rụng trứng.”
Nghê Chiến thở ra một hơi dài.
Trong lòng rốt cuộc yên ổn, nhưng vẫn nhịn không được nở một nụ cười khổ: “Cũng không biết cô nhóc nếu có thai thật thì liệu có làm ầm lên không nữa?”
Hạ Thanh Ninh cắn môi, nghĩ đến mà sợ: “Nếu như thật có ngày ấy, chỉ sợ người đầu tiên Vĩnh Nhi hận sẽ là em. Cô ấy tin tưởng em như vậy mà!”
Nói đến đây, Hạ Thanh Ninh hít một hơi thật sâu, chán nản mở miệng nói tiếp: “Đều tại em không tốt, trọng sắc khinh bạn mà! Anh họ cũng thật đáng ghét, thế mà lại lôi Trần Tín ra để đối phó với em! Nếu đổi thành người khác, em còn lâu mới bán đứng Vĩnh Nhi ấy!”
Nghê Chiến xoa xoa mi tâm, cảm thấy chuyện ngày hôm nay mình nhất định phải báo lại với cô anh mới được.
“Anh lên lầu trước đây, kêu Duyên Duyên lát nữa mang giúp anh một tách cà phê lên nhé!”
Sắp đến giờ ngủ rồi, ôm cô ấy một chút, lại hôn chúc ngủ ngon một cái là hết sẩy luôn.
Khúc Thi Văn cười nhẹ một tiếng: “Được!”
Lúc Tống Vĩnh Nhi cầm theo nước táo chua trở về phòng, trong không gian vang lên tiếng bọt nước tí tách.
Ông chú ngày hôm nay còn chưa tắm, chắc giờ đang tắm rồi.
Cô vội vàng mở một bình nước táo chua, lại sờ soạng móc từ trong túi ra cái lọ Hạ Thanh Ninh đưa cho mình.
Thân lọ thuần một màu trắng, không nhìn ra được là nhãn hiệu gì, càng không có ai liên hệ với thuốc tránh thai. Cô nhếch miệng cười một cái, cảm động nghĩ: Chị Thanh Ninh làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ thật đấy!
Mở lọ ra nhìn, là thuốc con nhộng!
Cô khựng lại một chút, còn tưởng rằng thuốc tránh thai đều là dạng viên tròn nhỏ chứ, đây chắc là thuốc tránh thai loại tốt nhất à?
Hạ Thanh Ninh mua cho cô mà, chắc không phải loại dởm đâu.
Lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng, dùng nước táo chua ngọt ừng ực nuốt xuống.
Tiếng nước trong phòng đã ngừng, cô vội vàng đóng nắp lọ lại, vụng trộm nhìn quanh, đi đến trước tủ quần áo mở cửa tủ ra, tiện tay thả lọ thuốc vào trong một cái balo có khóa kéo giữa đống túi xách!
OK!
Mọi chuyện đã xong!
“Bảo bối ~! Không phải mẹ không muốn có con đâu ~! Chỉ là mẹ muốn có con muộn một chút thôi ~! Con ngoan ngoãn, đợi thêm vài năm nữa hãy tới nhé ~!”
Vui sướng trèo lên giường, cô cầm điều khiển tivi, chuyển kênh trong vô thức, nhớ đến bản tin trực tiếp vừa rồi xem được trên tivi, tim cô khẽ động, lại cầm di động lên bắt đầu tìm kiếm các tin tức ngày hôm nay.
Tùy tiện mở xem vài trang báo, cô càng xem càng cảm động.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, hương hoa tử vi thanh lãnh theo đó tràn ra!
Lăng Ngạo khoác áo choàng tắm màu trắng, chầm chậm tiến về phía cô, tóc anh đã được sấy khô, đôi mắt đen có lẽ bởi vì vừa tắm xong, nên so với bình thường càng thêm trong suốt, sáng tỏ.
Đi đến bên giường, tầm mắt anh đảo qua hai bình nước táo chua đặt trên tủ đầu giường, rồi lại không chút dấu vết tránh đi.
Một bình trong đó đã mở, còn chưa đóng nắp lại.
Anh nhấc chăn nằm lên giường, cánh tay vừa định vươn qua, Tống Vĩnh Nhi đã liếc mắt về phía chiếc đồng hồ nghệ thuật phong cách Địa Trung Hải trên tường, nói: “Để lát nữa hãy ngủ, em còn đang xem dở.”
Lăng Ngạo thật sâu nhìn cô, thu hết mấy động tác nhỏ của cô vào mắt, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Cô lại cầm di động giơ lên trước mặt cho anh nhìn: “Nè, bệ hạ với mẹ chúng ta nổi tiếng chưa này, mọi người đều hy vọng họ ở bên nhau đó! Anh xem, tin tức mới đưa lên chưa được bao lâu, mọi người đã bàn luận tung trời rồi, bên dưới trang web của không ít tờ báo đều đầy ngập bình luận này!”
“Hửm.” Anh khoác vai cô, cùng cô xem di động.
Lúc này, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bàn tay nghệ sĩ dương cầm của Lăng Ngạo từng chút từng chút vuốt nhẹ trên đôi vai gầy nhỏ của cô, trong đôi mắt đên vô cùng vô tận xẹt qua một tia thâm ý, cũng không biết là đang tính toán cái gì nữa.
Chỉ là, lúc này kim đồng hồ trên tường vừa vặn chỉ đến thời gian Tống Vĩnh Nhi tính toán, anh thật đúng lúc mở miệng, dịu dàng nói: “Bé ngoan, anh muốn em, chúng ta ngủ sớm một chút, có được không?”
Tống Vĩnh Nhi liếc nhìn thời gian, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong vừa ý, lúc này mới hơi không được tự nhiên bỏ di động sang một bên: “Được. Nhưng mà, anh nhẹ một chút nhé!”