Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi cũng không ra, nhưng mà Nghê Chiến có thể khẳng định được một điều: Bạch Ly Mạt chắc chắn không phải là một người nhân đạo!
Trừ khi Lăng Ngạo không phải là Lăng Ngạo nữa, nếu không thì anh chắc chắn sẽ không có cách nào nuốt cục tức này.
Lúc Nghê Chiến xoay người lại muốn nằm nghiêng qua ngủ, lại phát hiện Trần Tín đang chơi cái máy tính bảng ở trong tay.
“Ở trên máy bay không thể dùng cái này được đâu.”
“Đâu có mạng đâu.”
Trần Tín nhìn Nghê Chiến một chút, nhỏ giọng giải thích: “Cậu tư đã nghiên cứu cho tôi đó, nói là thuận tay lấy từ chỗ của Bạch Ly Mạt gửi đến, tôi đang nghiên cứu kết cấu phần mềm của nó, có lẽ sau khi mang về thì có thể phá hỏng được tất cả các bí mật quân sự của Mạc Ly Quốc.”
Khóe miệng của Nghê Chiến giật một cái.
Trần An đi đến thị trường hóa học để mua đồ thì dính một viên đạn.
Lăng Ngạo đi cứu Tống Vĩnh Nhi lại thuận tay lấy được một cái máy tính bảng.
Cái cặp chủ tớ này có tố chất làm kẻ trộm nữa à?
Sau hơn mười giờ bay, mọi người ở trên máy bay ăn uống no say, vì có chênh lệch thời gian, lúc máy bay hạ cánh thì ở Ninh Quốc đã là mười giờ sáng rồi.
Ra khỏi sảnh của sân bay, Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo trực tiếp đi về phía bãi đỗ xe.
Mọi người cùng nhau đỡ Lăng Ngạo lên xe, trên đường lái xe trở về Tử Vi Cung, từ đầu đến cuối hốc mắt của Tống Vĩnh Nhi điều đỏ bừng. Cuộc hành trình đi đến đất nước kỳ lạ này cũng đã kết thúc rồi, mười ngày ngắn ngủi nhưng lại đau đến thấu tim gan.
Sau khi trở lại thành phố, tấm biển quảng cáo về việc đính hôn của cô với Lăng Ngạo ở trên đường vẫn chưa được tháo xuống.
Trong lòng của cô rất cảm động.
Chỉ là là cô còn chưa kịp mở miệng nói cái gì đó thì Lăng Ngạo đã cười trước một tiếng: “Anh đã thông báo cho Thi chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú, chờ một lát nữa chúng ta trở về Tử Vi Cung, chắc có lẽ là ba vợ với mẹ vợ cũng đã đến.”
Trong đôi mắt đen bóng đều là sự cưng chiều đối với cô.
Giọng nói dịu dàng, rõ ràng đó khiến cho Tống Vĩnh Nhi càng cảm động thêm.
“Chú ơi, cảm ơn chú.”
Cảm ơn anh đã yêu cô như vậy, để cho thế giới của cô hoàn mỹ như thế.
Vì phần cưng chiều độc nhất vô nhị này, cô thật sự nguyện ý trả bất cứ giá nào!
Trên đời này có rất nhiều đoạn tình cảm không qua được cám dỗ, hoặc là phải dừng lại giữa chừng, mỗi ngày những người chia tay nhau nhiều như vậy, người ly hôn nhau cũng nhiều như vậy, nhưng mà cô không quan tâm đến những chuyện này, không cần phải quản, cũng không cần phải nghe.
Cô chỉ cần nhớ kỹ anh yêu cô, toàn tâm toàn ý yêu cô, cho nên cô nhất định phải trân trọng, cũng phải toàn tâm toàn ý đối đãi lại với anh giống như vậy.
Ánh mắt tràn ngập lòng biết ơn của cô nhóc này giống như là đốt lên ngọn lửa nhỏ, khiến cho Lăng Ngạo cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng nghiêm túc nói với cô: “Không cần phải nói cảm ơn với tôi đâu, tôi cũng chỉ là đứng trên lập trường của người chồng mà cố gắng hoàn thành nghĩa vụ với vợ của mình thôi. Cho nên em xác định em đã là vợ của Lăng Ngạo tôi, tôi đối xử tốt với em, em cũng không cần phải nói cảm ơn với tôi đâu.”
Nếu như muốn nói cảm ơn thì ngược lại đó chính là anh.
“Em đã cứu mạng tôi hai lần, cho dù chúng ta không phải là vợ chồng thì tôi cũng phải nên cảm ơn em cho đàng hoàng, huống hồ gì bây giờ tôi đã yêu em rất sâu đậm mà tự mình kiềm chế không được, không có em thì không thể sống được. Em đồng ý ở lại bên cạnh của tôi, được tôi yêu thương như vậy, để cho tôi hít thở không khí có mùi hương của em, đó chính là niềm vui lớn nhất của tôi rồi.”
Ở phía trước, Trần Tín đang chuyên tâm lái xe, nhưng vẫn nhớ kỹ từng câu từng chữ, những lời nói ngon ngọt của Lăng Ngạo nói với cô nhóc này.
Hai ngày trước, Hạ Thanh Ninh còn mắng anh ta thật thà, nói là anh ta không biết nói một câu êm tai nào hết.
Bây giờ anh ta không biết nói, nhưng mà anh ta sẽ nghe lén mấy lời tâm tình của Lăng Ngạo, rồi nói lại cho Hạ Thanh Ninh nghe, không phải là tốt rồi à?
Đưa tay ra điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, anh ta rõ ràng nhìn thấy mợ chủ bởi vì cảm động mà chủ động nhào vào trong ngực của Lăng Ngạo, dâng đôi môi thơm ngọt lên.
Trong lòng của anh ta tràn đầy chờ mong, lúc anh ta nói ra những lời nói này, ánh mắt tràn đầy cảm động và tha thiết trong đôi mắt của Hạ Thanh Ninh.
Lúc xe vững vàng dừng ở phía dưới của tán cây rực rỡ, trong xe rõ ràng truyền đến lời nói yêu thương của người đàn ông và âm thanh hôn nhau nồng nhiệt.
“Tống Vĩnh Nhi, cảm ơn em đã cho tôi sinh mệnh, cho tôi cơ hội và quyền lợi vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng.”
Cửa xe mở ra, Trần Tín và Tống Vĩnh Nhi cùng nhau đỡ Lăng Ngạo lên trên xe lăn.
Nhìn ngôi biệt thự uy nghi như là nhà thờ ở trước mặt, Tống Vĩnh Nhi như có thể hít thở được hương thơm ngọt ngào của hoa tử vi, chợt cảm thấy cả cuộc đời này tràn ngập ánh nắng.
Vừa mới đẩy Lăng Ngạo vào ngôi nhà đã nhìn thấy Khúc Thi Văn cùng với Cố Duyên đang thấp thỏm chờ mong bọn họ ở trong phòng khách.
“Mợ chủ!”
“Mợ chủ!”
Hai người bọn họ xông tới nhìn cả người của Tống Vĩnh Nhi, hoàn toàn quên mất Lăng Ngạo vừa mới làm phẫu thuật xong, đó mới là người cần quan tâm nhất.
Nhưng mà dường như Lăng Ngạo cũng không ngại, giống như là sự yêu thích của bé ngoan cao hơn anh thì anh càng thêm vui vẻ hài lòng.
Cuộc trò chuyện ấm áp qua đi, lúc này Khúc Thi Văn mới nhìn qua Lăng Ngạo: “Cậu tư, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, chờ ông chủ và bà chủ đến thì có thể ăn cơm rồi.
Lăng Ngạo gật gật đầu, kéo bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi lại: “Cứ để cho bọn họ ăn ở dưới lầu đi, một lát ba mẹ đến đây, một nhà bốn người của chúng ta dùng cơm ở trong phòng ăn trên lầu hai, có được không?”
Một nhà bốn người.
Anh thật sự xem người nhà của cô như là người nhà của anh.
Tống Vĩnh Nhi tự nhiên dùng sức gật đầu: “Được ạ.”
Ở một bên khác, Nghê Chiến đã không kịp chờ đợi mà lôi kéo bàn tay nhỏ của Cố Duyên trốn vào một góc trong hành lang.
Thừa dịp bọn người của Trần An đang sắp xếp hành lý cho Lăng Ngạo, anh ta trực tiếp lôi kéo Cố Duyên đi vào trong phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, không nói một lời nào liền ôm cô vào trong lồng ngực.
Cố Duyên xấu hổ đỏ mặt, cảm nhận được nhịp tim có lực của Nghê Chiến, không dám nói lời nào.
Thật ra thì anh ta rất muốn hôn cô, nhưng mà được dạy dỗ đàng hoàng, sợ là sẽ làm cho người đẹp giật mình. Nghĩ đến mấy cặp đôi bọn họ đều tiến triển nhanh như vậy, duy nhất chỉ có anh ta cùng với Cố Duyên lại tiến triển chậm như vậy, anh ta cũng sốt ruột lắm chứ bộ.
Nhưng mà bây giờ người đẹp đang ở trong ngực, anh ta mới biết được hóa ra đây không phải là vấn đề khác, mà là do tính cách của anh ta có vấn đề.
Lòng của anh loạn thì loạn, nhưng mà vẫn rất yêu thương cô, không đành lòng dọa sợ cô ấy.
Nhịn rồi lại nhịn, anh không thể kìm lòng được mà hôn một cái lên trán của cô ấy.
Chỉ là lần này, anh cảm nhận được rõ ràng thân thể nhỏ bé ở trong lòng đang run lên, sự run rẩy này làm cho Nghê Chiến cảm thấy đầu tim mình cũng đang run lên theo.
“Thật sự xin lỗi, lúc nãy là do anh nhịn không được nữa, anh rất nhớ em.”
Anh cảm thấy hơi có lỗi, nhưng mà vẫn ôm cô không buông tay.
Đợi một lúc lâu sau, cô mềm mại mơ hồ đáp lại một chữ: “Ồ!”
Nghê Chiến bật cười, cười khổ lắc đầu, hai tay khoác lên trên vai của cô, rất chân thành mà nhìn cô ấy: “Em có thể sẽ để ý đến việc anh làm một chút chuyện đặc biệt đối với em hay không?”
Anh quả thật là không nên đối xử qua loa với một cô gái lớn lên trong sự dạy dỗ lễ nghi trong cung đình.
Ánh mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô ấy, anh ta cảm thấy đôi mắt của cô chính là viên ngọc đẹp nhất mà anh ta đã từng nhìn thấy.
Cố Duyên nhìn anh ta một cái, lại rủ lông mi xuống, có chút bất an mà nói: “Anh, anh trai của em nói, mấy loại chuyện như là âm dương kết hợp, đợi sau khi kết hôn…”
“Khụ khụ khụ…” Nghê Chiến cũng lúng túng đỏ mặt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu: “Anh sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy với em đâu, anh chỉ là chỉ là muốn hôn em, em có thể không từ chối được không?”
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Duyên lập tức đỏ bừng.
Thiệt tình…
Anh hôn thì cứ hôn đi, cô cũng không nói cái gì đâu mà!
Bây giờ anh lại mở miệng hỏi cô, biểu một cô gái nhà lành như cô phải trả lời như thế nào đây.