“Chị dâu thật lợi hại!”
Trần Tín và Trần An ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha ở đại sảnh.
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn, ở bên cạnh bọn họ.
Màn hình TV LCD trước mắt đang phát trực tiếp động tĩnh trong phòng của Lăng Ngạo.
Bầu không khí trước đây luôn rất căng thẳng, mùa hè mà cả biệt thự đều là khí lạnh, chỉ là nhiệt độ đấy để lâu thành quen, nhưng hôm qua hai anh em nhà họ Trần lại cảm thấy càng lạnh hơn vài phần.
Cho đến khi Tống Vĩnh Nhi trong TV hét lên một câu: “Tôi gả! Tôi không đi nữa1”
Cảm giác lạnh lẽo đó dần dần biến mất, giống như mùa xuân đã về.
Lăng Ngạo cầm điều khiển, tắt TV đi.
Anh lại cầm bút máy lên, viết một chữ trên tờ giấy.
Thu.
Tất cả các mắt cam trong phòng anh đều thu lại hết!
Trần Tín nghi hoặc nhìn anh: “Cậu tư, gỡ tất cả các mắt cam, sự an toàn của cậu thì phải làm sao? Ba cậu chủ đó thế nhưng không có dừng, nhiều năm như vậy, bọn họ âm thầm ra tay với chúng ta không biết bao nhiêu lần, lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước!”
Lăng Ngạo không nói gì.
Đưa ly cà phê cho Trần Tín, ý bảo đi pha cho anh ly nữa.
Trần Tín nhận cái ly, rồi nhìn anh trai nói: “Anh, anh khuyên cậu tư đi!”
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bọn họ đã làm ra không ít chuyện rồi, nửa năm trước Lăng Ngạo rơi xuống nước ở Thanh thành, họ ngàn vạn lần phòng bị vẫn để chuyện đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ, nếu như không phải có Tống Vĩnh Nhi thì sau quả thật sự rất nghiêm trọng.
Thật không ngờ, Trần An lại nhìn em trai, lạnh nhạt nói: “Thu lại cả đi.”
“Anh!”
“Cô Tống là con gái, sau này sinh hoạt trong phòng, chúng ta cứ giám sát như vậy, quả thật không tiện.”
Trần An dứt lời thì nhìn sang Lăng Ngạo nói: “Cậu tư và cô Tống khi đơn độc ở cùng nhau, có một vài chuyện, chúng ta cũng không tiện.”
Nói đến đây, Trần Tín chợt hiểu ra.
Anh ta đỏ mặt, vui vẻ gật đầu: “Ừm ừm, em biết rồi!”
Anh ta liền cầm ly đi vào bếp, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu: “Hi hi, cũng không biết cậu tư nhỏ lúc nào có thể ra đời.”
Trần An nghe thấy, khóe miệng cũng cong lên.
Tay của Lăng Ngạo siết chặt tay vịn, móng tay cũng tái nhạt, không biết là căng thẳng hay thấp thóm, hoặc là cái gì khác.
— Tôi là đường phân cách—
Tống Vĩnh Nhi nằm trên giường, cầm điện thoại gọi cho Tống Quốc Cường.
Cô nói cô tạm thời không trở về, cô cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi, mặc dù lễ định hôn chưa được tổ chức, nhưng bây giờ cả thành phố ai cũng biết cô sắp gả cho Lăng Ngạo.
Lúc này mà rút lui, thiệt hại được nhiều hơn lợi ích.
Đám người Tống Quốc Cường sau khi Tống Vĩnh Nhi rời đi thì đã mở một cuộc họp nhỏ.
Nếu muốn thoát hôn, hậu quả không phải nhà họ Tống có thể thừa nhận được, cho dù Mạnh Tiểu Long không đồng ý, nhưng cuối cùng sự thật bày ra trước mắt, Mạnh Tiểu Long cũng không thể không thuyết phục bản thân, sẽ chờ Tống Vĩnh Nhi mấy năm nữa.
Mạnh Tiểu Long sau khi nhận điện thoại chỉ nói với Tống Vĩnh Nhi: “Bảo vệ tốt bản thân, dù sao bây giờ chúng ta đều còn nhỏ, chú Mộ nói cũng đúng, nếu như chúng ta đã nhận định đối phương, dù có là ai cũng không chia rẽ được, qua vài năm nữa, nếu như chúng ta thật tâm muốn ở bên nhau, tóm lại sẽ có cách thôi.”
Tống Vĩnh Nhi siết chặt điện thoại, trong lòng thấy chua xót.
Cô có thể nghe ra Mạnh Tiểu Long đang cố gắng kìm nén cảm xúc, sợ cô bị áp lực, sợ cô buồn.
Trầm mặc hồi lâu, cô nói với Mạnh Tiểu Long: “Anh Tiểu Long, cảm ơn anh.”
Mạnh Tiểu Long mỉm cười, không nhịn được nói với cô: “Thế nhưng, Vĩnh Nhi, anh không muốn mất đi em nên hy vọng em nhận định rõ trái tim của chính mình. Bất luận như thế nào, em nếu như hy vọng anh làm người yêu của em, anh sẽ chấp nhận mọi trông gai để yêu em; em nếu như hy vọng anh làm anh trai của em, dù ở góc bể chân trời anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Tống Vĩnh Nhi muốn khóc.
Sau này Mạnh Tiểu Long đưa điện thoại cho Lưu Lan, Lưu Lan ở đầu bên kia nói không ngừng dặn dò cô nhớ chăm sóc bản thân, ngữ khí tràn đầy lo lắng của người mẹ đối với con gái, cứ làm như Tống Vĩnh Nhi đã gả đi rồi vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Vĩnh Nhi đứng trước cửa sổ ngắm nhìn biển hoa tử vi.
Trái tim bỗng dưng bình tĩnh lại, cũng không có sợ gì nữa.
“Con đường tương lai phải dựa vào chính đôi chân của mày đi rồi. Hạnh phúc sau này cũng phải dựa vào đôi tay tự đi sáng tạo.”
Cô rất kiên định nói, nói cho bản thân mình nghe.
Đằng sau truyền đến một từ trầm thấp: “Ừm.”
Cô kinh ngạc quay người lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô có chút không tự nhiên: “Anh, anh vào từ lúc nào?”
Lăng Ngạo di chuyển xe lăn tới gần cô, cảm nhận được sự căng thẳng của cô anh lại dừng lại: “Tôi sẽ thương em.”
Bốn chữ đó, giống như thần chú rất thần kỳ, giam cầm linh hồn của anh, cũng làm bừng sáng sắc xuân của cô.
Cô mỉm cười: “anh thật sự giống như trong lời đồn, tính khi bất định, khó phục vụ!”
Mắt của anh hơi lóe sáng, di chuyển xe lăn quay lưng với cô, hướng ra ngoài phòng ngủ.
Cả một buổi chiều, Lăng Ngạo cùng thuộc hạ của anh đều không tiếp tục làm phiền Tống Vĩnh Nhi nữa.
Cô mặc sức đi quanh ngồi biệt thự mà không bị cản trở, ở chỗ này xem một chút, ra chỗ kia nhìn một chút, trong thời gian đó, cô còn cho Trân Trân uống sữa một lần.
Đã chấp nhận vận mệnh ở cùng Lăng Ngạo mấy năm, cô cũng bắt đầu thử tiếp nhận Lăng Ngạo.
Cô ở trong bếp học làm pudding với Điền Thi Thi, sau đó rót cho mình một ly nước táo đỏ, thoải mái nằm ở ghế sô pha ở đại sảnh, vừa xem TV vừa ăn vặt.
Không biết sao, trong đầu lại hiện ra đôi mắt sâu thắm mà dụ người đó.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng cầm cái khay đi lên lầu.
Vừa mở cửa ra thì Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy chiếc xe lăn màu bạc bị người nào đó vứt ở một bên, mà Lăng Ngạo lại đang ngồi trên chiếc xe quay đen tuyền, mặt mày nghiêm túc nhìn máy tính.
Màn hình máy tính quay lưng với cửa ra vào nên Tống Vĩnh Nhi không nhìn thấy nội dung trên đó.
Ánh mắt của cô hơi nghi hoặc: “Cả buổi chiều tôi đều không nhìn thấy Trần An với Trần Tín, anh sao ra được khỏi xe lăn, bây giờ lại ngồi trên ghế?”
Ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Ngạo rơi vào cái khay trong tay của cô, hơi nhướn mày: “Cho tôi sao?”
Cô gật gật đầu, đi tới, cẩn thận để cái khay bên tay trái của anh.
Trước khi cô đến gần, ngón tay của Lăng Ngạo nhanh chóng di chuyển, hình như là tắt cái trang gì đó.
“Chi Thi làm pudding, tôi cảm thấy rất ngon, anh cả chiều đều ở đây, chắc đói rồi?”
Cô để đồ xuống rồi rút cầm cái khay lên, mỉm cười nhìn anh.
Lăng Ngạo bất động thanh sắc nhìn miếng bánh pudding trước mắt, hình như không có muốn ăn.
Cô lại nói: “anh nếm thử đi! Có lẽ sẽ thích đấy!”
Anh liếc nhìn cô, rồi thật sự cầm cái thìa lên, bắt đầu ăn.
Tống Vĩnh Nhi khẽ cười, xoay người định rời đi thì đột nhiên phát hiện, trên sàn nhà không nhiễm hạt bụi nào, hình phản chiếu dưới ánh đèn, là, là dấu chân?