Người luôn biểu hiện cực nhạt lại xuất hiện cảm xúc kịch liệt như vậy, ai cũng biết, Lăng Ngạo thật lòng khó có thể kiềm chế.
Mọi người đều đang nghĩ cách, lại đều khổ sở không có cách nào!
Dù sao dưới lầu vừa trải qua việc bị tập kích, đã tăng cường cảnh giác phòng bị không biết bao nhiêu lần!
Nhất định là một con ruồi cũng không có cách nào chui lọt!
Lăng Ngạo bỗng nhiên cử động hai chân, trong ánh mắt lo lắng của mọi người, anh khẽ nghiêng cơ thể sang, một tay đặt trước mặt che lại biểu cảm của mình.
Anh nhớ bé ngoan của anh, muốn gặp bé ngoan của anh.
Anh nghĩ hết tất cả các cách, lại căn bản không nghĩ ra cách nào.
Làm sao đây?
Dáng vẻ này của Lăng Ngạo rơi vào trong mắt mọi người, toàn bộ đều không nhẫn tâm.
Mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, bốn túi nước của Lăng Ngạo đều truyền hết, y tá bước vào rút đầu kim lần cuối, nhìn bóng lưng y tá rời đi, Lăng Ngạo liếc nhìn mảnh băng gạc nhỏ màu trắng trên mu bàn tay mình, bỗng nhiên có chủ ý.
Anh dời ánh mắt sang Hạ Kiệt.
“Cậu họ, cậu không phải quen bác sĩ nơi này sao?”
Hạ Kiệt thấy biểu cảm chân thành của Lăng Ngạo liền biết tên nhóc này muốn nói gì rồi.
Kiên quyết lắc đầu nói: “Không được!”
Vừa rồi ông đã nghĩ tới cách này, bản thân vốn là bác sĩ, có thể dẫn Lăng Ngạo cải trang thành bác sĩ trà trộn vào xem Tống Vĩnh Nhi. Nhưng trước đó không biết thân phận của Lăng Ngạo cũng thôi đi, bây giờ biết anh là con trai ruột của chị họ Nguyệt Nha, vậy chính là bất kể thế nào cũng không thể dẫn anh đi mạo hiểm!
Trên người Lăng Ngạo còn gánh vác toàn bộ giang sơn Ninh quốc!
Nghê Chiến nghe vậy cũng cả kinh, căng thẳng như sắp nổ tung.
“Anh, anh đừng như vậy, đầu em sắp nổ tung rồi! Mấy ngày nay thật sự quá kinh tâm động phách rồi, chúng ta ngừng lại một chút, kích động chính là ma quỷ, chúng ta phải suy nghĩ thật rõ ràng, nghiêm túc nghiên cứu một chút!”
Nghê Chiến đi tới bên giường ngồi xuống, nịnh nọt cười nói với anh: “Nếu không, anh đừng đi, để chú họ vào xem thử giúp anh, nếu như có gì muốn nói thì viết ra, để chú họ cầm vào giúp anh, thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, thư tay truyền gửi lời yêu, càng lãng mạn!” Thanh Ninh cũng ra sức gật đầu.
Ba và anh họ mình cùng xông vào nguy hiểm, cô không làm!
Trần An và Trần Tín đều không nói chuyện, họ ở cùng cậu tư lâu rồi, đương nhiên biết, một khi cậu tư quyết định muốn làm gì, vậy tất sẽ không thay đổi ý định!
Điều trước mắt họ có thể nghĩ cũng chỉ là làm sao giúp cậu tư cải trang, giúp cậu giảm đi nguy hiểm!
Lăng Ngạo nhắm mắt, nói: “Con phải tự mình đi, con nhớ cô ấy.”
Hạ Kiệt cạn lời: “Con luôn là đứa bé ổn trọng như vậy, sao có thể vì nhất thời kích động mà mạo hiểm chính mình?”
Trước khi ông làm phẫu thuật cho Lăng Ngạo, đã gọi điện thoại cho Nghê Tử Dương, Nghê Tử Dương ngẫm nghĩ rất lâu mới đồng ý, ông lúc này mới thật sự đến cùng Lăng Ngạo.
Phẫu thuật của Lăng Ngạo thành công, ông cũng đã thông báo cho Nghê Tử Dương.
Tin tức tốt này, Nghê Tử Dương tạm thời không thể thông báo cho vợ chồng Lạc Kiệt Hy mà thôi!
Nếu bỗng nhiên Lăng Ngạo xảy ra chuyện, ông quay về phải giải thích thế nào?
Đặc biệt là Hạ Kiệt rất nghiêm túc nói với Lăng Ngạo: “Con rốt cuộc có còn muốn chân của mình không? Cậu có thể đồng ý với con làm phẫu thuật lấy đinh ra trước thời hạn, đó là vì ít nhất cậu có một nửa lòng tin, nhưng không ai có thể vào ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật liền xuống giường đi đường! Cậu tin trước đó bác sĩ phẫu thuật chính cũng đã nói cực kỳ rõ ràng với con rồi, ngày đầu tiên con phải nằm trên giường nghỉ ngơi! Nếu con thật sự muốn xuống giường, vậy bốn năm rưỡi chờ đợi của con sẽ lãng phí! Cô bé đó nếu thật sự yêu con, cũng sẽ không muốn nhìn thấy con có dáng vẻ khiếm khuyết! Chẳng lẽ con không muốn xuất hiện thật hoàn mỹ trước mặt cô ấy sao?”
“Ban đầu con luôn ngồi trên xe lăn, Vĩnh Nhi cũng chưa từng ghét bỏ con! Cô ấy không phải người nhìn vẻ bề ngoài. Con biết cô ấy yêu con sâu sắc, cho dù chân con thật sự không thể tốt lên, cô cũng cũng sẽ không ghét bỏ con!”
Lăng Ngạo tràn đầy lòng tin nhìn ông, nói: “Con nhớ cô ấy! Nhớ cô ấy nhớ cô ấy! Hôm nay con không gặp được cô ấy, con sẽ chết!”
Rõ ràng biết bé ngoan ở ngay dưới lầu!
Có khả năng vừa khéo ở phía dưới phòng bệnh của anh, khoảng cách giữa họ rất có thể chỉ có ba bốn mét!
Lại cứ phải mong ngóng, không thể gặp được!
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời này không phải là người bạn yêu không yêu bạn, mà là rõ ràng yêu nhau lại không thể ở bên nhau.
Lăng Ngạo mặt đau khổ, mắt mở to cầu xin Hạ Kiệt: “Cậu họ! Con cầu xin cậu, cho con bộ đồ bác sĩ, giúp con sắp xếp một chút đi. Con có thể để Trần An mua tóc giả cho con, hóa trang cho con, con không để ý! Con chỉ muốn nhìn cô ấy một cái, cho dù không thể dẫn cô ấy rời đi, nhìn một cái là được rồi!”
Dáng vẻ điên cuồng của Lăng Ngạo hoàn toàn mất đi lý trí!
Anh càng kích động như vậy, mọi người càng không yên tâm để anh đi gặp Tống Vĩnh Nhi.
Lỡ xảy ra chuyện, vậy không phải đùa rồi!
Hạ Kiệt lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Con có thể không so đo ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi nhìn con, vì con tin tưởng cô ấy! Nhưng ba mẹ con thì sao? Con có biết, năm đó con rơi xuống nước xém chút chết đuối, mẹ con vì bảo vệ con, quỳ ngoài ngự thư phòng một ngày một đêm! Như vậy mới xin được đám người Trần An xuất cung ở cạnh con, chăm sóc con nhiều năm! Nếu không một đứa bé cô độc không nơi nương tựa như con, lại bị Lăng Nguyễn vứt bỏ, phải làm sao để sống sót tiếp?”
Nghe vậy, toàn thân Lăng Ngạo sững sờ!
Anh thật sự không biết chuyện này!
Mẹ anh, quỳ một ngày một đêm sao?
Hạ Kiệt đau lòng nói: “Mấy năm nay con thử hỏi Trần An xem, mỗi tháng nó đều sẽ báo cáo với nhà họ Nghê, vì mẹ con, vì ông bà ngoại con không bỏ được con! Năm đó nơi này chỉ có một chỗ thử nghiệm lâm sàng, ông ngoại con tặng bệnh viện này ba tòa nhà mới mới có thể lấy được vị trí thử nghiệm lâm sàng này cho con làm phẫu thuật! Lúc đó, còn chưa thể xác định chân con nhất định có thể chữa, nhưng ông nói, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cũng phải tranh thủ cho con!”
Lăng Ngạo: “…”
“Con à, cậu trước đó không biết con là con trai của chị họ, cậu chỉ nghe ông ngoại con nói con là con của bạn cũ ông, phải chăm sóc, cậu cũng từng nghi ngờ, nhưng chuyện của ông trước giờ không phải chuyện cậu nên hỏi. Cậu cũng chỉ xem con là bệnh nhân đặc thù, quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi! Nhưng bây giờ, cậu biết rồi, sao cậu có thể nhìn con vì kích động nhất thời mà phế đi chân của mình? Con như vậy sẽ có lỗi với tất cả người thân yêu thương con!”
Hạ Kiệt bi thương nói xong liền kiên quyết xoay người đi, nói: “Cho nên, cậu không thể giúp con! Cho dù con hận cậu cả đời, cậu cũng không thể giúp con việc này!”
Tất cả im lặng.
Lăng Ngạo tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng bị chiếc lưới được thêu dệt bởi tình thân và tình yêu bóp chặt, càng siết càng chặt!
Thì ra bi thương cũng có thể tới mức độ này, đau cũng không biết đau, chết lặng!
Lăng Ngạo lại mở mắt, nhìn Hạ Kiệt, buồn bã nói: “Vậy, lấy điện thoại quay một đoạn video, nghĩ cách mang vào cho cô ấy xem, con có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, có thể không?”