Bác sĩ kiểm tra cho Lăng Ngạo xong, dặn dò anh ngày đầu tiên nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ngày thứ hai mới có thể xuống đất đi lại vừa phải, ngày thứ ba hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều, ngày thứ tứ không nhìn ra có vấn đề gì nữa, thì chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày.
Lăng Ngạo ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nếu ngày thứ tư không có vấn đề gì, thì ngày thứ tư anh muốn xuất viện, tuyệt đối sẽ không ở đây đủ bảy ngày.
Hạ Kiệt nhìn ra suy nghĩ của anh, khẽ thở dài một tiếng.
Đi tới bóp chân cho anh, vừa muốn mở miệng, tiếng chuông cảnh báo đinh tai nhức óc từ con đường phía sau tòa nhà nội trú bỗng nhiên vang lên!
Lăng Ngạo nhướn mày, thấy Nghê Chiến sắc mặt nghiêm túc đứng trước cửa sổ.
Tiếng chuông cảnh báo vô cùng chói tai, chậm rãi dời xa.
Lăng Ngạo nhìn bốn phía, Trần An, Trần Tín đều không ở đây.
Anh không nghĩ tới phương diện đó, vì anh còn chưa biết Tống Vĩnh Nhi cũng ở Berlin.
“Chiến!”
Sắc mặt Lăng Ngạo ôn hòa gọi anh ta, còn cho rằng anh ta vì lo lắng cho sức khỏe của mình, cho nên vẫn đang giận mình cố chấp muốn làm phẫu thuật lấy đinh ra sớm.
“Thân thể tôi cảm giác vẫn ổn, cậu đừng lo lắng.”
Lăng Ngạo vừa nói xong, đã thấy Nghê Chiến lo lắng bất an xoay người, nói: “A, anh vừa nói gì?”
“…” Ánh mắt Lăng Ngạo thâm trầm đánh giá anh ta, mặc dù Nghê Chiến biết che giấu tâm sự hơn Tống Vĩnh Nhi, nhưng trong mắt Lăng Ngạo họ đều như tờ giấy trắng.
Nhìn con ngươi trong suốt của đối phương lộ ra hoảng loạn nhàn nhạt, Lăng Ngạo im lặng hai giây, nói với Hạ Kiệt: “Cậu họ, con muốn nói chuyện riêng với Chiến một chút.”
Hạ Kiệt đương nhiên là người thông minh, gật đầu: “Được, cậu ở sảnh khách bên ngoài uống ly cà phê đợi các con. Lát nữa vào bóp chân cho con.”
“Cảm ơn cậu họ.”
“Con khách sáo rồi.”
Hạ Kiệt nhanh chóng ra ngoài, lại phát hiện con gái nhà mình cũng thấp thỏm ngồi trên sofa, thậm chí vành mắt đỏ bừng.
Bước tới thân thiết hỏi han vài câu, Thanh Ninh trừng mắt ông, cũng không nói chuyện.
Hạ Kiệt bất đắc dĩ rót ly cà phê cho mình, cũng không hỏi nữa, tâm sự của cô con gái này trước nay đều phức tạp, thật sự không đoán được bao nhiêu.
Trong phòng.
Lăng Ngạo nhìn Nghê Chiến: “Vẫn còn tức giận?”
“Không có.”
Nghê Chiến nhìn Lăng Ngạo, cười xán lạn.
Thực ra nghe nói phẫu thuật của Lăng Ngạo thuận lợi, anh ta cũng rất vui mừng, nhưng Trần An và Trần Tín bặt vô âm tín, lại khiến anh ta trong lòng nôn nóng không yên.
Nhanh chóng bước tới đứng bên giường Lăng Ngạo, thân thể cao lớn từ trong ra ngoài đều tản ra cao quý nhàn nhạt, giống như Lăng Ngạo chỉ đơn giản ngồi dựa vào giường, lại vẫn ung dung cao quý.
Có vài người, khí chất đã tồn tại trong gen, che giấu thế nào cũng không được.
Anh ta nhìn chằm chằm đôi mắt đen thẳm đó, nôn nóng nói: “Cô nhóc đã tới Berlin!”
Ánh mắt Lăng Ngạo trầm xuống!
Nghê Chiến bèn nói ra tiền căn hậu quả của sự việc!
Trong phòng yên ắng, sắc mặt Lăng Ngạo cực nhạt, con ngươi thâm thúy như bầu trời vô tận, Nghê Chiến nói nhiều như vậy, anh cũng không có chút phản ứng nào!
Nghê Chiến không tránh khỏi gấp gáp: “Anh!”
Lăng Ngạo cuối cùng đã biết tiếng chuông cảnh báo ban nãy là có việc gì rồi!
Yên lặng ngồi một lát, anh cuối cùng chỉ nói một câu: “Đợi đi, họ cũng nên quay về rồi. Đợi họ về rồi lại hỏi quá trình cụ thể!”
Nghê Chiến: “…”
Cũng không phải Lăng Ngạo liệu sự như thần, mà là Lăng Ngạo phân tích một chút đã biết đây là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Trừ phi giữa hai anh em Trần An có người lấy sinh mạng ra trả giá, mà cô gái lương thiện như Tống Vĩnh Nhi, tình nguyện bản thân đi vào cũng sẽ không để có người hi sinh vì cô.
Cho nên, kết cục của sự việc hơn phân nửa là hai anh em Trần An quay về vô ích.
Bạch Ly Mạt từ đó sẽ càng thêm cảnh giác, nhưng cũng không hẳn hoàn toàn là việc xấu, có lẽ bọn Trần An vẫn sẽ mang về chút tin tức?
Lăng Ngạo khẽ híp mắt, cũng không còn tâm trạng kêu Hạ Kiệt vào bóp chân cho mình.
Anh chỉ mong ngóng tất cả đừng vượt khỏi dự tính của mình là được.
Đợi hai ba ngày nữa trôi qua, lại thương lượng thật kỹ làm sao đoạt bé ngoan về, mới là chuyện quan trọng!
Thanh Ninh nôn nóng đến bứt tóc trong sảnh, Nghê Chiến mong ngóng trước cửa sổ, lúc gần trưa, hai anh em Trần An và Trần Tín thật sự quay về!
Hai người vừa nhìn đã biết là vừa tắm xong, quần áo trên người đều thay, áo sơ mi trắng và quần bò rất sạch sẽ, tóc cũng khô một nửa.
Thanh Ninh vừa thấy Trần Tín, sợ đến trực tiếp nhào lên, dùng sức đấm vào ngực anh ta: “Huhu ~! Anh là đồ khốn! Nếu anh xảy ra chuyện, em phải làm sao?”
Cô cuối cùng vẫn nhịn không khóc, vành mắt đỏ bừng.
Trần Tín ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nói: “Tạm thời không nói với em, anh có chuyện tìm cậu tư!”
Trần An cũng rất gấp gáp, nhìn Hạ Kiệt trên sofa: “Bác sĩ Hạ, phẫu thuật của cậu tư thế nào?”
“Rất tốt!” Hạ Kiệt vừa đáp vừa nhìn Trần Tín và con gái nhà mình đang ôm nhau, nhướn mày không nói chuyện.
Chuyện yêu đương của con gái và Trần Tín trong nhà đều biết, Nghê Tử Dương không thể hiện thái độ, nhưng Kiều Trạm Đông lại không quá hài lòng. Nghe nói Phú Nhất tự mình đến vương phủ đại tướng quân cầu hôn, tướng quân Kiều Âu cũng là một câu liền đuổi đi.
Người làm ba như ông, yêu cầu đối với con rể chính là: Lương thiện, phúc hậu, có năng lực nuôi gia đình không để con gái chịu khổ, đối xử tốt với con gái, có trách nhiệm.
Thấy con gái thích Trần Tín như vậy, Hạ Kiệt có chút lo lắng, sợ ba ở thủ đô và Thanh Ninh vẫn sẽ làm loạn!
Vì Kiều Trạm Đông vốn chính là thân phận như Trần Tín, làm quản gia, vệ sĩ, người làm riêng bên cạnh Kiều Âu, sau đó nhiều lần theo Kiều Âu lập chiến công ở quân doanh, còn lấy em gái ruột của Nghê Tử Dương làm vợ, Kiều Âu lúc này mới đề cử Kiều Trạm Đông làm phó tướng, từ đó xoay người từ người làm thành chủ nhân.
Cũng chính vì như vậy, Hạ Kiệt là con trai ruột của Kiều Trạm Đông mới có thể có quyền tự quyết định làm bác sĩ, mà không làm vệ sĩ của con trai Kiều Âu.
Cho nên, một khi Thanh Ninh lại gả cho Trần Tín, đồng nghĩa con cháu dẫm lên vết xe đổ, Kiều Trạm Đông cho dù thế nào cũng sẽ không đồng ý!
Kiều Âu bảo vệ Kiều Trạm Đông, càng sẽ không đồng ý!
Dù sao Phú Nhất đại nhân dù là đại viên nhất phẩm, đó cũng là ngự thị, nói thẳng ra chính là người hầu!
Nghe lời của Hạ Kiệt, hai anh em Trần An vội vào phòng bệnh.
Hai người họ vừa xuất hiện, Nghê Chiến đã sợ hãi vội vàng bước tới, đánh giá họ từ trên xuống dưới: “Hai người vẫn ổn chứ? Cô nhóc đâu? Chuông cảnh báo ban nãy là chuyện gì? Xảy ra chuyện gì rồi? Hai người dọa chết tôi rồi!”
Trần An buồn bã nhìn Nghê Chiến, không lên tiếng, đi tới trước mặt Lăng Ngạo, trực tiếp quỳ xuống bên giường: “Cậu tư, chúng tôi đã gặp được mợ chủ rồi, lại không thể dẫn cô ấy về, còn là cô ấy sau đó cứu tôi, nếu không tôi chết chắc rồi.”
Trần Tín cũng đi tới, trực tiếp quỳ bên giường: “Cậu tư! Đều là lỗi của tôi, tôi vô dụng! Bạch Ly Mạt dùng mạng của anh trai để uy hiếp, mợ chủ không chịu, cô ấy đưa hai cái này cho tôi, rồi làm bộ như bị người ta bắt giữ, nhào đi tìm Bạch Ly Mạt. Anh tôi chính là được cứu vào lúc đó.”