Xe lăn của Lăng Ngạo còn chưa chạy đến phòng khách, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc truyền đến.
Anh dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Trần Tín có chút khẩn trưng cầm điện thoại của anh đuổi theo đến: “Cậu tư, là…là điện thoại cho phu nhân thông gia gọi.”
Lưu Lan.
Biểu hiện trên gương mặt cũng nhạt, đôi mắt đen nhánh gột rửa đi sương mù, lưu luyến nhàn nhạt ưu thương. Anh tự tay nhận lấy, đầu ngón tay trượt nhẹ rồi thả ở bên tai: “Alo, mẹ.”
Lưu Lan ở bên kia lo lắng nói: “Sao rồi, Vĩnh Nhi trở về chưa? Con có đón con bé trở về không? Sao nói cái kỉnh là cáu kỉnh vậy?”
“Thật xin lỗi, là con không tốt, không nên chọc giận cô ấy. Mẹ không cần lo lắng quá mức, hành tung của cô ấy bây giờ cô đều biết cả. con cũng sắp xếp người đi theo bảo vệ cho cô ấy, đợi cô ấy bên ngoài hết giận rồi, con sẽ đón cô ấy trở lại.”
Lúc Lăng Ngạo nói chuyện ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm về phía cửa hành lang, giống như đã thống thấy vẻ mặt xinh đẹp nghịch ngợm đứng đó chờ mình.
Mở miệng câu từ như gió xuân, nhưng lại mang theo chút sám hối nhàn nhạt.
Lưu Lan nghe vậy, cũng không biết phải nói gì: “Ai, hôm nay vốn muốn làm việc đàng hoàng rồi, sao đột nhiên lại như vậy. Tiểu Ngạo à, mẹ cũng không phải là che chở Vĩnh Nhi nhà mẹ, nhóc Vĩnh Nhi nhà mẹ đần lắm, con chỉ cần đối với nó tốt một chút, nó sẽ toàn tâm toàn ý cho con, nếu chọc nó tức giận rời nhà trốn đi, vậy thì …”
“Buổi sáng hôm trước có một nữ trợ lý nhận điện thoại của con, Vĩnh Nhi hiểu lầm, kỳ thật lúc ấy con đang họp, cho nên không cách nào nghe được, cũng không có chuyện gì.”
Lăng Ngạo chợt nhớ đến chuyện lần trước tiểu ngoan ngoãn đuổi đến thành phố M.
Mà Lưu Lan nghe vậy, cũng tin rồi, dù sao con gái nhà mình, vì chuyện gì mà tức giận bà cũng có thể đoán được mấy phần: “Ai, nó còn nhỏ mà, không có kinh nghiệm xã hội gì, nữ trợ lý bên cạnh ba nó cũng chỉ có một mình mẹ, cho nên cũng sẽ hiểu lầm, cũng là vì nó quá ngây thơ với thế giới này. Mẹ và bà của con bé vẫn luôn bảo vệ con bé vô cùng tốt.”
Không ai biết đầu quả tim Lăng Ngạo đau đến mức nào!
Bọn họ có thể tưởng tượng, nhưng không cách nào cảm nhận được hết!
“Con biết rồi, cô ấy vẫn luôn được mẹ và ba bảo vệ vô cùng tốt. Là con bảo vệ cô ấy không tốt.”
“Ai nha, đã là hiểu lầm như vậy cũng không phải là lỗi của con, vợ chồng son các con chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, con gái của mẹ cũng đã giao cho con rồi, cũng chỉ có thể gọi điện hỏi thăm một chút. Hiểu lầm nhỏ mà thôi, thì nhanh chóng giải quyết!”
“Được, con sẽ nhanh chóng.”
“Ừ, cứ như vậy đi, mẹ còn có chút việc, con cứ bận việc của mình đi.”
“Tạm biệt mẹ.”
Sau khi trò chuyện kết thúc, Lăng Ngạo cảm thấy như vừa đánh một trận chiến.
Tự đáy lòng xem ba mẹ của Tống Vĩnh Nhi là người nhà của mình, cảm giác nói dối người nhà của mình như vậy, rất không dễ chịu.
Anh chậm rãi đi về phía phòng khách.
Sau khi bọn Trần An không yên tâm đi theo ra, anh bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt lóng lánh, nói với Thanh Ninh: “Tôi muốn nói chuyện với ba cô.”
Lập tức, trong đầu Thanh Nịnh có một cảm giác to gan.
Thanh Ninh run rẩy chỉ vào chân Lăng Ngạo run rẩy nói: “Anh, anh anh anh không phải là…không phải là anh muốn lấy cái đinh này ra chứ?”
Lăng Ngạo mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào cô ấy, cũng hoàn toàn kệ ánh mắt của người xung quanh, chỉ nói: “Em cứ nói trước với ba của em, bây giờ anh quay lại thư phòng một chút, nửa tiếng sau gọi cho ông ấy.”
“Anh họ!”
“Cậu tư!”
“Anh!”
“Cậu tư!”
Sau lưng bao nhiêu người kêu gọi, anh đều xem như không nghe thấy.
Mặc dù anh không trả lời câu hỏi của Thanh Ninh, nhưng từ ánh mắt quả quyết và bóng lưng của anh tìm được câu trả lời.
Cửa thang máy màu vàng hoa hồng từ từ mở ra, Lăng Ngạo từ bên trong đi ra, đi thẳng về phòng.
Anh đi đến trước tủ quần áo của Tống Vĩnh Nhi, nhìn từng bộ từ bộ váy thay đổi dần theo màu sắc, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh cô mặc bộ váy mày xanh lam ở trước mặt mình đỏ mặt ngây thơ gọi anh: “Ông chú! Ông chú ~!”
Hơi thở của cô vẫn còn ở đây.
Mỗi cái nhăn mặt mỗi nụ cười vẫn ở đây.
Hô hấp, tiếng tim đập của cô vẫn ở đây.
Sao anh vẫn cảm thấy thời thời khắc khắc cô vẫn đang ở đây?
Chậm rãi đứng lên, anh cầm lấy bộ quần áo ngủ cô mặt tối hôm trước, ôm vào trong ngực, anh nằm nghiêng, cuộn mình lại ngửi ngửi hương thơm cơ thể của cô, khuôn mặt tuấn dật rõ ràng có chút nhăn lại, hai dòng lệ óng ánh từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống.
“Tiểu ngoan ngoãn~ hu hu ~ tiểu ngoan ngoãn của anh ~!”
Thế giới không có em, không có ánh mặt trời, thế giới một màu đen, hoang vu không có điểm dừng.
Cốc cốc cốc!
Sau một tiếng gõ cửa, Nghê Chiến dùng sức vặn tay nắm cửa, nhưng thế nào cũng không mở được, anh ta ở bên ngoài mắng: “Nếu trong lòng cậu gấp, tôi sẽ thay cậu đến Mạc Ly Quốc tìm nha đầu kia về, tôi cam đoan nhất định sẽ mang cô ấy trở về! Cậu làm gì phải giày vò bản thân mình như vậy? Nếu như chân cậu xảy ra chuyện gì, cậu muốn chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Lăng Ngạo không nói.
Anh chôn đầu trong áo ngủ của Tống Vĩnh Nhi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Cô cứu mạng anh hai lần, mỗi lần đều lấy thân cứu anh. Bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, gửi gắm ở người khác?
Không thể!
Anh dùng mệnh đổi lấy trái tim của cô, cũng nguyện dùng mạng của anh bồi thường tình cảm của cô.
Cô đang đợi anh!
Cô ấy nhất định đang đợi anh!
Nhớ đến tin nhắn trong điện thoại di động, chỉ có một chuỗi 5, anh không thể tưởng tưởng cô khó khăn như thế nào mới gửi tin nhắn đến như vậy.
Cô nhất định là lo lắng, sợ hãi, khóc hỏng rồi!
“Hu hu ~ Hu hu hu ~ ”
Nước mắt Lăng Ngạo thấm vào trong áo ngủ trong tay, cho đến khi mọi thứ đều biến thành mờ nhạt.
Ngoài cửa, giọng điệu sửng sốt của Nghê Chiến chưa dừng lại, tiếng gõ cửa cũng chưa dừng lại, thậm chí còn hỏi bọn Trần An và Trần Tín chìa khóa, nhưng bọn Trần An không dám đưa.
Cậu tư như vậy bọn họ chưa từng thấy qua.
Thính lực của Trần An tốt, anh ta dán vào vách cửa tinh tếm nghe, sau khi nghe thấy tiếng nghẹn ngào rất nhỏ bên trong, sắc mặt trầm xuống.
Đứng thẳng lại, vẻ mặt căng thẳng nhỏ giọng nói: “Cậu tư đã khóc bên trong rồi, đừng gọi nữa.”
Vừa nói xong, Nghê Chiến không gõ nửa.
Mọi người cứ như vậy lẳng lặng đứng trước cửa, Lăng Ngạo bên trong khóc bao lâu, bọn họ đứng bên ngoài bấy lâu.
Đợi cho bóng đêm từ từng giáng xuống, tiếng khóc dần dần tản ra, Khúc Thi Văn đau khổ nói: “Tôi xuống dưới nấu chút cháo, cậu tư cả ngày cả đêm chưa ăn uống gì, tiếp tục như vậy, không chịu nổi mất.”
Cố Duyên nói: “Tôi đi giúp.”
Sau khi hai người vừa đi, cửa phòng được mở ra.
Xe lăn màu bạc chậm rãi trược ra, vẻ mặt Lăng Ngạo cực nhạt, hốc mắt ửng đỏ.
Tóc ngắn màu đen tinh sảo dưới ánh đèn hoa mỹ tản ra vẻ đẹp quý giá, anh vừa nhấc mắt, nói với Trần An: “Đặt một chuyến bay đến nước Đức. Tôi vừa rồi đã nói chuyện với cha của Thanh Ninh rồi, hai giờ sau ông ta sẽ đến sân bay đi cùng với chúng ta.”