Hôn Là Nghiện

Chương 269: Áy náy




“Cô đi trước đi, mợ chủ bây giờ chắc chắn là không muốn nhìn thấy cô đâu.” Trần An nói với Trang Tuyết một câu.

Trang Tuyết gật đầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám người.

Qua một hồi, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên cười phụt một tiếng, Nghê Chiến cũng cười, Thanh Ninh và vợ chồng Trần An cũng cười theo.

Lúc này, trong lòng đều hiểu rồi.

Hẳn là Lăng Vân đã phát hiện hợp đồng có vấn đề, cho nên bảo Lăng Nguyễn tạm thời miễn đi chức vụ Tổng giám đốc Húc Tâm của Lăng Dương, còn gọi một cuộc điện thoại đến thông báo cho Nghê Chiến, nói hợp đồng vô hiệu.

Bọn họ tính kế Lăng Dương, đồng nghĩa với việc tính kế Lăng Vân Quốc Tế, lộ điểm này ra, bằng với việc lộ ra Lăng Ngạo.

Cho nên, Lăng Vân mới cảm thấy tên phế vật mà bao nhiêu năm nay chưa hề đặt trong lòng, có lẽ là vốn không có vô năng như trong tưởng tượng của ông ta, nên liền trăm phương ngàn kế bảo Trang Tuyết qua đây thăm dò.

Nhưng Trang Tuyết từ lâu đã ở nhà họ Nghê rồi, sau này lại được chọn đến chăm sóc cho Lăng Ngạo, trong đây hẳn là có sự sắp xếp cố ý của Lăng Vân. Nhưng mà ông ta làm sao mà sắp xếp được?

Cả Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi đều cảm thấy, ban đầu nhân từ giữ lại Lăng Vân chính là một tai hoạ! Giống như Lăng Ngạo nói, loại chuyện như đắc tội vơi người khác kỵ nhất là bỏ dở nửa chừng, dù gì cũng đã đắc tội rồi, sao lại không diệt cỏ tận gốc chứ?

Bất luận thế nào, Lăng Ngạo rốt cuộc có phải tàn phế hay không, xem ra là có rất nhiều người đều muốn biết.

Mà lúc nãy Tống Vĩnh Nhi gây một trận ồn ào như vậy, Trang Tuyết về, chắc chắn sẽ nói với Lăng Vân: Lăng Ngạo bị câm là thật, chân cũng không khỏi được nữa!

Tối qua Lăng Ngạo và Nghê Chiến đã nói chuyện một hồi, ý cũng chính là tương kế tựu kế. Để Trang Tuyết ở lại, trong lòng biết cô ta có vấn đề, còn hơn là đuổi Trang Tuyết đi, mà lại có không biết tai mắt mới phái tới đang ở đâu. Hơn nữa, bọn họ có thể thông qua Trang Tuyết, cố ý truyền thông tin sai lệch cho Lăng Vân.

Đám người nói chuyện phòng khách một hồi, Thanh Ninh lên thay quần áo rồi đi xuống, cùng tám chuyện với Tống Vĩnh Nhi.

Vốn tưởng là bữa tối Lăng Ngạo sẽ không về, không ngờ Trần Tín vẫn đẩy anh xuất hiện đúng giờ trước giờ ăn.

Tống Vĩnh Nhi vừa kinh hỉ đứng lên, thì nhìn thấy bên cạnh có một màu đỏ lửa còn nhanh hơn cô, bay ra ngoài giống như là tên lửa!

“Trần Tín~!”

Thanh Ninh vui vẻ mà xông lên trước, làm Trần Tín sợ cô ta tông trúng Lăng Ngạo, chỉ đành nhanh chóng vòng đến trước mặt Lăng Ngạo, giang cánh tay ra đón lấy cô ta.

Tống Vĩnh Nhi vốn định đi tìm Lăng Ngạo, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên này của Thanh Ninh thật sự là rất ấm cúng, cô nhịn không được mà chống tay lên cằm, có hơi hâm mộ.

Mà cái biểu cảm này của cô đã bị người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn thấy rõ ràng.

Đôi con ngươi đen sáng rực lặng lẽ nhìn đôi chân của mình, khi ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, sự áy náy ẩn nấp trong sâu thẳm của đôi con ngươi mang theo dịu dàng.

“Đại thúc!”

Cô mỉm cười mà đi về phía của anh, chủ động đặt đôi tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của anh. Ngổi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh như mọi khi: “Bận xong hết việc quan trọng rồi sao?”

“Vẫn chưa, nhưng mà muốn về ăn cơm với em. Đợi em ngủ rồi, anh ở thư phòng làm việc là được rồi. Không cần ra phía sau nữa.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cười cười: “Nghe nói hôm nay em và Chiến đều bộc lộ kỹ năng diễn xuất rồi?”

Nghe vậy, cô ngại ngùng mà đỏ mặt, đứng dậy đẩy anh đến nhà ăn, vừa đi, vừa dịu dàng nói gì đó với anh.

Cả người Thanh Ninh đều sáp vào cơ thể của Trần Tín, dính như bánh gạo nếp, Trần Tín vươn tay kéo ra, tứ chi của cô càng dùng sức hơn, căn bản là kéo không ra!

Anh bất lực cười cười, chỉ đành nhỏ tiếng dỗ dành cô: “Anh đưa em về phòng trước, rồi em mới ôm anh được không? Chỗ này nhiều người nhìn a!”

“Ừm! Hôm nay em muốn cùng ăn cơm với mọi người ở phòng!”

“…Được.”

Trần Tín đáp xong, bờ má anh đều đỏ lên rồi, Thanh Ninh kéo lấy tay anh, vung vung vẫy vẫy, vui mừng mà dắt anh đi vào hành lang.

Nghê Chiến khổ sở, lẻ loi ngồi trên sofa, nhìn bên hành lang, rồi lại nhìn bên nhà ăn, bực bội mà dựa lưng vào ghế sofa, nói: “Thi ơi! Bưng bữa ăn của tôi vào phòng của Cố Cố đi! Tôi cùng ăn với Cố Cố!”

Trần An ở một bên nói: “Cậu Nghê, cậu quên rồi sao? Hồi nãy Cố Cố đã ăn riêng ở trong phòng rồi, đã ngủ luôn rồi.”

Nghê Chiến nhắm hai mắt, bất lực mà đứng dậy, đi về phía nhà ăn.

Nhìn đi, tốc độ phát triển giữa anh và Cố Duyên chậm chạp, giống như là đi đến đâu cũng bị người ta chê vậy.

Vợ chồng Lăng Ngạo ân ái mật ngọt, anh ta vừa ngồi xuống, ánh mắt mà Lăng Ngạo nhìn anh ta cũng mang theo địch ý.

Nghê Chiến không vui mà nói: “Làm gì, tiểu gia cũng đâu phải cố ý qua đây làm bóng đèn đâu, tiểu gia cũng phải ăn cơm mà!”

Anh ta kêu gào xong, Lăng Ngạo nhìn anh ta với một ánh mắt kỳ lạ: “Tôi đâu có nói gì, cậu kích động như vậy làm gì.”

Nghê Chiến: “…”

Khúc Thi Văn rất nhanh đã dọn đủ đồ ăn lên bàn.

Nghê Chiến vùi đầu ăn cơm, anh nghĩ, mình cứ coi mình là trong suốt, ăn xong nhanh chóng lên lầu, vậy là được rồi.

Kết quả—

“Bé ngoan, nào, há miệng ra, từ từ, coi chừng nóng!”

“Đại thúc, em lấy hết xương ra rồi, anh thử xem?”

“Ngon quá, bé ngoan, đồ ăn trong chén của em, hình như ngon hơn trong chén của anh thì phải?”

“Sao vậy được, không phải giống nhau sao?”

“Thật đó, nếu không thì em thử trong chén của anh xem, có phải là không ngon bằng chén của em không?”

“Ừm~ để em thử.”

“Thế nào?”

“Phải a, hình như đúng là như vậy đó, đại thúc ~!”

Nghê Chiến thật sự không thể chịu đựng được nữa!

Đặt đũa xuống, bất lực mà nhìn hai người bọn họ: “Hai người xong chưa? Ân ân ái ái cũng phải chọn thời gian a? Người xưa nói, ăn không nói chuyện ngủ cũng phải yên lặng, lúc ăn cơm sao lại nhiều lời như vậy chứ?”

Ông trời ơi, anh sắp bị sự ân ái của vợ chồng Lăng Ngạo ngược chết rồi!

Lời của anh ta vừa dứt, vợ chồng Lăng Ngạo liền đồng thanh hỏi ngược lại: “Cậu/anh đố kỵ à?”

Nghê Chiến: “…” (Lạc Tâm Thần, cô ra đây, tiểu gia đảm bảo không đánh chết cô!)

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Lăng Ngạo theo thói quen cầm lấy khăn ăn đích thân lau vết đồ ăn bên khoé miệng cho Tống Vĩnh Nhi. Tống Vĩnh Nhi đã quen rồi, nhắm mắt lại, vênh cằm lên, để cho anh lau, sau khi lau xong, còn trả lại cho anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước.

Cô cười cười mở mắt ra: “Đại thúc, chúng ta lên lầu đi!”

“Ừm.”

Tống Vĩnh Nhi dù sao cũng đang trong kỳ kinh nguyệt, sau khi lên lầu, tự mình tắm một cái, không đợi Lăng Ngạo đến dỗ dành cô, cô đã quấn chăn ngủ trên giường rồi.

Khi Lăng Ngạo ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy dung nhan ngủ say của cô, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nghê Chiến: Tới thư phòng của tôi bàn chuyện.

Cất điện thoại lại, anh khom người xuống hôn lên má cô một cái, tâm trạng phức tạp mà lại mang theo sự áy náy nhàn nhạt: “Bé ngoan, anh bảo đảm, sau này em cũng sẽ được lao tới giống như Thanh Ninh, anh cũng sẽ được đứng đón lấy em giống như Trần Tín. Trong lòng em có rất nhiều nguyện vọng nhỏ, anh có thể là tạm thời không thể thoả mãn em, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi.”

Cũng không biết Tống Vĩnh Nhi có nghe thấy hay không, cô cong khoé môi lên tiếp tục nằm mơ. Giỏi quan sát ngôn từ sắc mặt, lại tỉ mỉ chu đáo, được người đàn ông như thế này yêu sâu đậm, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.