Trên hành lang hoa lệ, Trần Tín nhìn thấy Trang Tuyết lại quấn lấy nói chuyện với anh cả, trực tiếp đứng qua chặn ở giữa hai người, nhìn anh cả: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Trần An gật đầu, cùng Trần Tín đến đại sảnh.
Trang Tuyết nhìn bộ dạng vội vàng của bọn họ, nhanh chóng đuổi theo, nhưng nhìn thấy vợ chồng Lăng Ngạo đang đứng ở trung ương đại sảnh đợi bọn họ, cô ta lại nhanh chóng quay người chạy về hành lang ẩn mình.
Tống Vĩnh Nhi thật sự là sắp cười ra tiếng rồi.
Chưa thấy nội gián nào ngốc như vậy, đây còn không phải là đang nói rõ rành rành với Tống Vĩnh Nhi rằng, Trang Tuyết đang nấp ở đó nghe trộm sao?
Tay siết chặt lại, Lăng Ngạo nhìn cô một cái với vẻ sâu xa, sau đó làm một động tác tay anh phải đi rồi.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười: “Đại thúc, anh đi bận đi, em ở nhà đợi anh!”
Anh gật đầu, để Trần Tín đẩy mình rời đi.
Ở cửa sau Tử Vi Cung, Trần Tín nhịn không được mà hỏi: “Hồi nãy sao cậu tư không trực tiếp nhắc nhở mợ chủ?”
Lăng Ngạo khẽ cười một cái, không nói gì.
Anh tin bé ngoan của anh nhất định có thể hiểu được ý tứ ban nãy của anh.
Trần An vào bếp giúp Khúc Thi Văn, trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại Tống Vĩnh Nhi, chiếc váy dài trắng bồng bềnh ở trong căn nhà màu xanh nước biển, cô giống như là một ánh mây tươi mới nhất.
“Mợ chủ.”
Trang Tuyết đột nhiên từ hàng lang đi tới, mỉm cười đi về phía cô.
Tống Vĩnh Nhi cũng mỉm cười với cô ta: “Hôm nay còn chưa đến ngày tiêm vắc xin.”
Vắc xin ngừa bệnh dại của cô phải tiêm một tháng, tiêm đến mấy lần vẫn chưa tiêm hết. Mỗi lần đều theo Lăng Ngạo đến văn phòng ở hậu cung, rồi gọi Trang Tuyết qua.
“Ha ha, tôi biết, tôi đã hai ngày không gặp mợ chủ rồi, muốn bắt mạch xem sức khoẻ cho mợ chủ chút thôi. Nghe nói mợ đang chuẩn bị thụ thai?”
Trang Tuyết trực tiếp đi đến trước mặt của Tống Vĩnh Nhi.
So với chiếc đầm voan màu trắng của Tống Vĩnh Nhi, cô ta mặc trông nghiêm túc hơn, là một bộ đồ Tây màu be. Mái tóc dài quấn ở sau đầu, có chút giống như tiếp viên hàng không, đằng sau còn dùng một cái kẹp nơ bướm có lưới màu xanh da trời quấn lại.
Cô ta mỉm cười rạng rỡ với Tống Vĩnh Nhi, chỉ cảm thấy cô gái này dù có tâm tư gì cũng đều viết hết lên mặt, cho dù mỗi lần đều không nể mặt cô ta, nhưng phản ứng của Tống Vĩnh Nhi tuyệt đối là chân thật, giống như là cái máy đo sự nói dối, có thể đem đến thông tin chuẩn xác nhất cho cô ta?
Tống Vĩnh Nhi nhìn nụ cười nịnh hót của Trang Tuyết, khẽ nhướng đôi mày xinh đẹp lên: “Cô nghe ai nói vậy?”
Đáng chết, chuyện bí mật như có thụ thai hay không, sao Trang Tuyết lại biết được?
“Ngửi thấy thôi.” Trang Tuyết cười phụt một tiếng: “Mợ chủ, mợ thật là đáng yêu. Tôi ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt, đại khái có thể phân biệt vài loại trong đó, mấy thuốc này đúng lúc đều dùng để bồi bổ cơ thể cho phụ nữ. Ưm ~ hình như còn có mùi bồ công anh nữa, là bởi vì tay của cô Thanh Ninh và cậu Nghê bị thương rồi, cho nên mới nấu sao?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi, Trang Tuyết cười càng vui hơn: “Mợ chủ, có phải tôi đều đã đoán trúng rồi không?”
Đối diện với khuôn mặt có vẻ thân thiện trước mặt, Tống Vĩnh Nhi nhếch môi cười, trong ánh mắt chảy qua tia sáng, lung linh vô cùng: “Đúng, cô thật lợi hại! Trước đây tôi thấy cô còn quá trẻ, còn tưởng là y thuật của cô chẳng qua chỉ là kung fu mèo cào thôi, thì ra cô lợi hại như vậy a!”
Ánh mắt sùng bái rất sống động, thái độ đối đãi với Trang Tuyết của Tống Vĩnh Nhi cũng tốt hơn mấy lần trước rất nhiều.
Khúc Thi Văn ở cửa nhà bếp nghe mà sốt sắng, nói với Trần An: “Anh đem hồng trà gừng cho mợ chủ đi, nhân tiện bảo mợ chủ lên nghỉ ngơi đi!”
Trang Tuyết này, vừa nhìn là biết không có tốt lành gì, thấy mợ chủ tuổi còn nhỏ, tính tình chân thành, liền muốn thân cận với mợ chủ, moi móc lời thông tin từ mợ chủ!
Thật là vô sỉ!
Trần An lại nghĩ đến tình cảnh khi Tống Vĩnh Nhi cùng với Lăng Ngạo đến biệt thự trên đỉnh núi của nhà họ Lăng, anh khẽ suy nghĩ một chút, nói: “Cứ xem trước đã, cậu tư có thể yên tâm đi khỏi, có lẽ là yên tâm về mợ chủ đó.”
Trong phòng khách.
Tống Vĩnh Nhi và Trang Tuyết đã ngồi xuống sofa rồi. Cổ tay trắng nõn của Tống Vĩnh Nhi nhẹ nhàng đặt trên gối bắt mạch, hai ngón tay của Trang Tuyết nhẹ nhàng đặt lên mạch tượng của cô, yên lặng nghe chẩn đoán mạch.
Một lúc sau, Tống Vĩnh Nhi cong môi cười một cái: “Xem được gì rồi?”
Trang Tuyết trầm ngâm trả lời: “Mạch tượng của mợ chủ hơi nhẵn, bình thường mạch trơn nhẵn thường là thuộc về thời kỳ đầu của mang thai, nhưng lại không có rõ ràng như thời kỳ đầu mang thai, xem ra mợ chủ đang trong kỳ kinh nguyệt.”
Tống Vĩnh Nhi cười: “Ừm!”
Trang Tuyết gật đầu, lại nói: “Nói như vậy, dược thiện mà Thi làm cho mợ là đúng, mợ ăn thường xuyên, sinh hoạt vợ chồng sau 7 ngày kỳ kinh, khả năng thụ thai rất cao.”
“Ồ ~!” Tống Vĩnh Nhi gật đầu.
Thật ra cô không muốn có con sớm như vậy, chuyện này phải bàn với Lăng Ngạo nhưng bây giờ đối mặt với Trang Tuyết, cô kinh hỉ mà mỉm cười: “Vậy thì quá tốt rồi, nếu như tôi thật sự có được một em bé, đại thúc nhất định sẽ rất vui.”
Lời này vừa thốt ra, cho dù Lăng Ngạo không nghe thấy, vợ chồng Trần An nấp ở trong bếp đã nghe thấy ồi, hơn nữa còn rất vui.
Đôi con ngươi Trang Tuyết sáng lên, nhanh chóng hỏi một câu: “Đúng rồi, sức khoẻ của cậu tư gần đây thế nào? Kể từ khi tôi dọn đi hậu cung, rất ít khi có cơ hội đến đây, cũng không giúp cậu tư kiểm tra sức khoẻ được.”
“Anh ấy? Vẫn bình thường mà!”
“Ò ò, vẫn bình thường à, không có chút tiến triển nào sao?” Vẻ mặt Trang Tuyết u sầu: “Trước đây cậu tư chính miệng nói với tôi, nói chân của cậu ấy sắp khỏi rồi! Bảo tôi giúp cậu ấy điều phối một chút thảo dược thiên nhiên giúp hồi phục cơ thịt.”
Trong nhà bếp, Khúc Thi Văn tái mặt vì sợ hãi!
Tức giận định xông ra ngoài, nhưng lại bị Trần An ôm chặt lấy, sáp tới bên tai chị ta nói nhỏ: “Em đừng đi! Không được ra ngoài, nhịn đi!”
Khúc Thi Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta quá ác độc rồi! Moi móc tin tức như vậy!”
Trần An bất lực, kéo chị ta không được, chỉ đành ôm lấy gáy của chị ta, một nụ hôn kéo dài triền miên trực tiếp phủ lên đôi môi của chị ta.
Trong đại sảnh, Tống Vĩnh Nhi ngây thơ mà chớp mắt nhìn Trang Tuyết, có chút ngạc nhiên mà lại căng thẳng nhìn Trang Tuyết, hỏi: “Cô…đại thúc chính miệng nói với cô rằng chân của anh ấy sắp khỏi rồi sao?”
“Đúng đó.” Trang Tuyết nghênh đón ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi.
Bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều mang tâm tư khác nhau.
“Không phải chứ?” Tống Vĩnh Nhi nhấc bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm lấy trái tim: “Đến bây giờ đại thúc còn chưa nói qua một câu với tôi nữa? Anh ấy không phải bị câm sao?”
“Ơ…” Trang Tuyết sững sờ, biểu cảm có chút phức tạp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi, tràn đầy sự thăm dò.
Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc mà đứng dậy, nhìn xuống cô ta: “Tôi và đại thúc sống chung cho đến bây giờ, tuy anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng mỗi lần đều chỉ có tôi luyên thuyên nói chuyện, anh ấy thỉnh thoảng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu thôi, nếu không thì viết lên giấy một chữ để tôi đoán ý của anh ấy!”
Trang Tuyết đột nhiên cười rồi, biểu cảm có chút không tự nhiên: “Ò ò, đó cũng là do cậu tư viết trên giấy, viết cho tôi xem.”
“Nhưng lúc nãy cô nói là chính miệng mà.” Lúc này, đổi thành Tống Vĩnh Nhi túm lấy Trang Tuyết, sống chết không chịu buông, sáp gần đến cô ta, cười cười ép hỏi: “Nhưng mà, đại thúc chỉ viết lên giấy có một chữ thôi, cô làm sao mà đoán được nhiều ý của anh ấy như vậy? Đại thúc rốt cuộc là viết chữ nào cho cô vậy?”