Hôn Là Nghiện

Chương 24: Thần mã gọi tình yêu, ngốc ngốc chia không rõ




Vị ngọt thanh còn chưa tan.

Khi tất cả mọi người trầm tư đoán xem Lăng Ngạo đối với Tống Vĩnh Nhi rốt cuộc là có tâm tư gì thì mùi trứng luộc bằng nước đường đỏ tản ra trong không khí, một giọng nói trầm thấp vang lên, tuyên bố thân phận con rể của Lăng Ngạo.

Tống Vĩnh Nhi đang ngồi thì đứng dậy, nhảy ra trước mặt của Lăng Ngạo, thấp người xuống, hai tay vịn ở hai bên xe lăn, nhăn mũi nói: “Anh quả thật quá hủ bại! Quá lãng phí! Quá khoa trương! Anh thu mua cái thương hiệu này đã tốn bao nhiêu tiền?”

Cô biết anh không phải bị câm cho nên ánh mắt cứ chăm chú nhìn anh đợi câu trả lời.

Lăng Ngạo nâng cằm lên, đôi mắt đen láy khẽ lay động nhưng không có trả lời.

Cô làu bàu, nhìn anh chằm chằm: “Anh nếu như có nhiều tiền mà tiêu không hết thì cho tôi cũng được mà! Thật sự chưa từng thấy người không coi tiền ra gì như Anh!”

Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô, dường như nghĩ nghĩ một chút, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Anh khẽ búng ngón tay ra hiệu Trần An ở đằng sau, Trần An đưa ra một thứ gì đó, anh nhận lấy rồi mở ra trước mặt của Tống Vĩnh Nhi, cô vừa nhìn thì ra là tệp chi phiếu.

Trang đầu tiên đã được đóng dấu rồi!

Chỉ chưa điền con số mà thôi!

Tống Vĩnh Nhi đang kinh ngạc, anh lại đưa chiếc bút máy của mình và tờ chi phiếu trắng đến trước mặt cô, biểu tình khôn khéo mà vô tội đến cực điểm, dường như anh làm tất cả đều là xứng đáng, chỉ cần cô nguyện ý nhận nó.

Tam quan của cô một lần nữa bị anh nghiền nát!

Thật sự đem tiền cho người khác!

Căn phòng lớn giống như bảo tàng, trang trí toàn bộ bằng đồ mới, sang trọng như vậy đẹp như vậy, anh còn muốn giỡ đi xây lại; một xí nghiệp thực phẩm của Khoa Quốc, anh đến cau mày một cái cũng không thèm, nói mua là mua luôn; bây giờ, tờ chi phiếu trắng đưa đến trước mặt cô, cô muốn điền bao nhiêu thì điền bấy nhiêu!

“Lăng Ngạo!”

Cô thật sự câm nín rồi, bèn hô to tên của anh!

Mà tiếng gọi đó cũng khiến sắc mặt của mọi người trong cả ngôi nhà đều hơi biến sắc.

Ánh mắt của Lăng Ngạo cũng thay đổi.

Giống như trôi qua cả thế kỷ vậy, không có ai dám gọi thẳng tên của anh cả.

Anh có thể là cậu tư cao cao tại thượng, cũng có thể được coi là người tàn phế.

Dù không được việc, Tiểu Tứ trong miệng của ba và anh trai cũng trở thành biệt hiệu của anh.

Khóe môi của anh tự nhiên cong lên thành hình vầng trăng khuyết cực kỳ đẹp, dưới ánh đèn lờ mờ lại càng thanh nhã, khiến cô hơi bối rối, trái tim đập loạn.

“Ừm.” Khi Trần An sợ hãi cậu tư sẽ tức giận thì người đàn ông ngồi trên xe lăn lạ đáp lại một tiếng!

Một từ đó, một từ thật dịu dàng như sắc trăng, dựa như một giọt sương rơi thẳng xuống mặt hồ trong tim.

Gương mặt kết hợp hài hòa của ánh trăng và thái dương, bởi vì một nụ cười này, trước mắt cô giống như xuân hoa nở rộ vậy, đẹp đến kinh tâm động phách. Cô ngây ngốc nhìn, có chút thất thần, đợi sau khi Mạnh Tiểu Long gọi tên của cô thì cô mới hoàn hồn.

Trước nay chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào như vậy, một nụ cười lại có thể câu hồn của cô.

Chẳng lẽ đây chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết?

Cô xấu hổ, vội vàng đem bút máy và tờ chi phiếu đưa lại cho Trần An, nói: “Mau giữ cho anh ấy! Bản thân anh ấy không biết dùng tiền thì anh có thể giúp anh ấy trông kỹ một chút. Nếu như anh ấy tiêu hết tiền, anh và Trần Tín có thể phải đói bụng đấy!”

Trần An khó xử nhìn Lăng Ngạo.

Cậu chủ không nói gì, anh ta sẽ không tùy tiện nghe lệnh của Tống Vĩnh Nhi.

Mạnh Tiểu Long nhìn Lăng Ngạo đầy sự coi thường, người đàn ông này đã ngồi xe lăn, là một kẻ tàn tật, muốn cướp lấy Tống Vĩnh Nhi thì chỉ có thể dùng tiền để thu mua lòng người sao?

Anh ta cau mày, trong lời nói hàm chứa sự bảo vệ dành cho Tống Vĩnh Nhi: “Đáng tiếc, Vĩnh Nhi của chúng tôi không phải người thấy tiền là sáng mắt.”

Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu: “Anh Tiểu Long nói đúng, tôi không cần tiền của anh. Tôi chỉ là nhìn không quen cách anh tiêu tiền một cách tùy tiện thôi!”

Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng không nói gì.

Có lẽ người trong cuộc thì mờ mịt, người ngoài cuộc thì tinh tường.

Đặc biệt Tống Vĩnh Nhi là con gái ruột của họ, họ đều nhìn ra được, thái độ của con gái đối đãi với Lăng Ngạo hình như có chút không giống.

Nếu như nói, con gái cảm thấy ngươi mình thích là Mạnh Tiểu Long, vậy thì, người mà cô có khả năng yêu tuyệt đối sẽ là Lăng Ngạo!

Tưởng rằng bản thân thích, bản thân chưa chắc đã thật sự thích.

Mà người thật sự có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Tống Vĩnh Nhi, người có thể quẫy nhiễu tâm trí của Tống Vĩnh Nhi, chỉ có thể là Lăng Ngạo.

Ánh mắt của Tống Quốc Cường lộ ra vẻ lo lắng.

Cậu tư tuyệt đối không đơn giản như những gì bọn họ nhìn thấy, nhưng anh có tốt, chung quy cũng là người tàn phế, một ngày không đứng lên được, con gái sẽ không có một ngày hạnh phúc thật sự.

Ông ta nhìn vợ, phát hiện trong mắt của vợ cũng lo lắng giống mình.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

Lăng Ngạo đột nhiên đưa tay che miệng họ liên tục, mặc dù ho là việc không được nhã nhặn lắm, thế nhưng tư thế họ của anh lại rất trơn tru, nho nhã mà có mị lực.

Tống Vĩnh Nhi hơi nhíu mày, thấy sự mệt mỏi của anh thì liền nói: “anh bị cảm rồi sao?”

Anh liếc qua cô và lắc đầu.

Cô lại nói: “Uống thuốc chưa?”

Anh lại lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt có chút đáng thương.

“Ài, thật phiền phức!” Tống Vĩnh Nhi xoay người rời đi, cũng không để ý đến ánh nhìn của mọi người đều đặt lên người cô, cô lấy ra hộp thuốc trong ngăn kéo, tìm mất một lúc khi quay lại trên tay cầm một ly nước ion canxi.

Hai cánh tay trắng nõng đều ra.

Một tay cầm chiếc ly thủy tinh.

Một tay cầm mấy viên thuốc màu sắc.

“Thuốc cảm, tôi mỗi lầm bị cảm, uống vào thì sẽ đỡ. anh có muốn thử không?”

Cô nhìn anh, rõ ràng đang hỏi anh nhưng lại có chút sốt ruột đưa bàn tay nhỏ đến bên miệng của anh.

Lăng Ngạo thâm sâu nhìn cô một cái, lại liếc chỗ thuốc trong lòng bàn tay của cô, đột nhiên mở miệng.

Cô đưa viên thuốc vào miệng của anh, ngay cả ly nước cũng đưa đến bên miệng của cô, rồi anh uống một ngụm, sau đó cái lưỡi nhỏ còn thè ra liếm cánh môi bị nước làm ướt át đó. Biểu tình rõ ràng rất manh nha, lúc cô quay người để ly nước xuống thì anh lộ ra vẻ tà ác.

“Vĩnh Nhi, anh buồn ngủ rồi.”

Mạnh Tiểu Long trực tiếp kéo tay cô lại, có chút bất an nhìn cô: “Chúng ta đi lên lầu nghỉ ngơi thôi!”

Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu, để mặc Mạnh Tiểu Long cầm lấy mình và mỉm cười với Lăng Ngạo: “Thân thể của anh không thoải mái thì về nhà sớm đi! Ờm, có lẽ hai ngày nữa tôi sẽ chủ động đến tìm anh bàn chuyện.”

Cô sợ nhất chính là trêu đùa tình cảm của người khác.

Cho nên có biến cố gì, vẫn là sớm nói rõ thì tốt hơn.

Cô ở bên Mạnh Tiểu Long rất thoải mái, rất tự tại, có thể rất cởi mở, đặc biệt sự hiểu biết từ nhỏ đến lớn khiến bọn họ căn bản không cần nói quá nhiều lời, chỉ một ánh mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, cô thích loại cảm giác tự do tự tại, không trói buộc này.

Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Tâm linh tương thông được gọi là tình yêu chân chính, không phải sao?

Ánh mắt dịu dàng ban đầu dần trở nên lạnh lẽo, Lăng Ngạo búng tay ra hiệu với Trần An, Trần An trực tiếp bước lên một bước ngăn cản Mạnh Tiểu Long và Tống Vĩnh Nhi.

Mạnh Tiểu Long bất mãn, thật sự đánh nhau mà nói, anh không sợ!

Trần An lịch sự mở miệng: “Anh Mạnh, cô Tống là mợ tư của nhà họ Lăng, dù hôn lễ chưa được cử hàng, danh phận cũng đã định rồi. Cậu tư đến đây, là muốn đón cô Tống đến Tử Vi Cung, vẫn mong anh Mạnh đừng làm bừa.”