Hôn Là Nghiện

Chương 229: Yêu em




Đùa cái gì vậy?

Ông đường đường là Thiên tử, bà trên triều chính là nữ quan chính nhất phẩm, ông muốn kéo bà thẳng đến trung tâm chính vụ quốc gia sao?

Lạc Kiệt Ly lại trầm mặc, giả vờ tức giận nhìn: “Em không thể tin tôi một lần sao, đi theo tôi mà không oán không hối một lần sao?”

“Anh…”

Nghê Tịch Nguyệt không phải không tin ông, mà là quá ngạc nhiên!

“Giờ đã không phải xã hội phong kiến nữa rồi, bây giờ tự do ngôn luận, dư luận tùy lúc sẽ nổi lên, Kiệt Hy, chúng ta tốn nhiều năm như vậy không dễ dàng gì xây dựng được lòng dân…”

“Nếu thật sự lòng dân hướng về, chúng ta nên quang minh chính đại ở cùng nhau! Anh tin dân chúng của Ninh Quốc bằng lòng nhìn thấy em trở thành Hoàng hậu của Ninh Quốc! Nếu như chút chuyện nhỏ như vậy, bọn họ làm lớn, phủ định nhiều năm nay chúng ta đã bỏ ra vì dân chúng, vậy thì, dân chúng thị phi bất phân như thế cũng không đáng để chúng ta tiếp tục vì bọn họ mà lao tâm lao lực nữa!”

“Kiệt Hy!”

“Đi!”

Lạc Kiệt Hy thật sự tức giận rồi.

Ít nhất nhiều năm như vậy, trong lòng ông đối với chuyện đó của Lăng Vân còn hoài nghi, cũng chưa từng tức giận với bà như thế này.

Nghê Tịch Nguyệt thấy ông như vậy thì vừa tức giận vừa đau lòng.

Bị ông kéo đi vài bước, Phú Nhất ở bên cạnh an ủi: “Phu nhân, Bệ hạ đối với người thật lòng có nhật nguyệt làm chứng, người yên tâm đi theo đi. Bệ hệ bày mưu tính kế, hết lòng thương yêu, mọi mặt đều sẽ thay người mà suy nghĩ chu toàn, ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại đến người.”

Nghê Tịch Nguyệt trầm mặc, người đã bị kéo đi về phía trước, bà đang giãy giụa, cơ thể nhỏ bé này có lúc nào thắng được Lạc Kiệt Hy chứ?

Đi dọc theo bức tường bên ngoài Huyễn Thiên Các, Phú Nhất đi trước mở cửa, Lạc Kiệt Hy kéo Nghê Tịch Nguyệt lên xe.

Xe chuyên dụng đi thẳng đến cửa của tiểu viện đằng cửa sau của Ngự thư phòng.

Cửa xe vừa mở, mùi hương thanh mát của hoa hồ điệp bay đến, hương thêm thanh nhã, trái tim không bình tĩnh của Nghê Tịch Nguyệt đã dịu xuống lại phần. Bước trên đá xanh bằng phẳng trơn nhẵn, xuyên qua vườn hoa, men theo mép ngoài hành lang đi đến tiểu lâu, Phú Nhất mở cửa, ông ta bước vào trước.

Cả đoạn đường không để Lạc Kiệt Hy tiếp tục kéo bà nữa, ông sát lại một phần, bà lại tăng tốc độ chân đi về phía trước một phần, tóm lại duy trì khoảng cách với ông.

Lạc Kiệt Hy hận đến ê răng, nhưng lại đối với bà tràn ngập đau lòng!

Nhớ ban đầu, Nghê Tịch Nguyệt là người con gái có trái tim cao hơn trời, hào khí ngút trời, đã bao giờ làm những việc gì mà phải nhìn trước ngó sau, lén lút như chuột như thế này chứ?”

Đều trách ông, không có bảo vệ tốt bà.

Tầng 1 tiểu lâu là thư viện, tất cả tàng thư của Lạc Kiệt Hy đều ở bên trong, tầng 2 có thư phòng và phòng họp cỡ nhỏ, còn có phòng để ông nghỉ ngơi và nhà ăn.

Ông không có kết hôn, ba mẹ sống ở trong Huyễn Thiên Các, đợi nhiều năm như vậy đều không có gia đình của chính mình, ông chỉ bèn ở phòng ngủ bên cạnh thư phòng, sau khi xây dựng Nguyệt Nha Loan cho Nghê Tịch Nguyệt, mỗi tuần ông đều sẽ rút thời gian đến chỗ bà ở lại 1-2 đêm.

Nghê Tịch Nguyệt quen thuộc đường mà đi thẳng lên tầng 2, Lạc Kiệt Hy cùng Phú Nhất bám sát theo sau bà.

Bà trực tiếp mở thư phòng tư nhân của Lạc Kiệt Hy.

Bởi vì mật mã của khóa điện tử là dấu vân tay của bà cùng với Lạc Kiệt Hy.

Phong cách trang trí thuần Baroque, mỗi một chi tiết đều cực kỳ xa hoa, sô pha bằng da bò màu cà phê, Nghê Tịch Nguyệt đi qua, trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi Lạc Kiệt Hy bước vào thư phòng, thấy đèn đã được mở, bóng hình quyến rũ của bà đang ngồi trên sô pha quay lưng với ông.

Chẳng hiểu lý do gì, vừa rồi tâm trạng còn hận đến e răng lúc này lại biến mất rồi.

Dường như chỉ cần bà còn ở trước mắt, còn đợi mình, tâm trạng của ông sẽ trở nên đặc biệt vui vẻ.

Cửa đóng lại, Phú Nhất ở bên ngoài canh chừng, ông bước vào.

Đến đứng trước mắt bà, ông có hơi lo lắng đưa tay xoa tóc bà: “Tiểu Nguyệt Nha của anh, anh có đồ muốn tặng cho em.”

Khi nói câu này, Lạc Kiệt Hy càng vui vẻ.

Bởi vì ông từ trên cao nhìn xuống, từ góc này nhìn vào ngực của bà, vừa bay có thể nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đã tặng đã được treo trên dây chuyền, đeo trước ngực của bà, thậm chí bị bà cẩn thận giấu dưới cổ áo.

Ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, mang theo vài phần ý say.

Ông dần dần khuỵu xuống trước mặt bà, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của bà, mang theo ý cười: “Em không muốn xem thử là cái gì sao?”

Bà ta muốn xem.

Lại không dám xem.

Sợ ông cho cái gì quá nặng nề, mà bà không thể tiếp nhận.

Người đàn ông trước mắt dường như nhìn thấu mọi tâm sư của bà, đứng dậy đi đến bàn sách, mở ngăn kéo ra, lấy ra một túi hồ sơ màu vàng, đặt trên bàn trà trước mặt bà.

“Bảo bối, phần bất ngờ này, em tự mình mở ra xem đi.”

Giọng nói tràn đầy từ tính, tỏa ra sức quyến rũ.

Nghê Tịch Nguyệt nghi hoặc liếc nhìn ông, cố gắng muốn từ trong mắt của ông tìm được chút manh mối, nhưng người đàn ông này quá phúc hắc, hoặc nhất mạch này đều là bắt chước đem IQ cao cùng sự phúc hắc của mình ra chơi.

Đưa tay ra, bà hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở túi tài liệu ra.

Khi hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ hiện ra rõ ràng ở trước mắt, bà ta suýt chút nữa làm rơi vật trong tay xuống!

Giấy đăng ký kết hôn?

“Của ai?”

Giọng nói của bà đã bắt đầu run rẩy, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Lạc Kiệt Hy khẽ mỉm cười, cúi người hôn lên má bà: “Của anh và em!”

Nghê Tịch Nguyệt suýt chút nữa chết ngất!

Bà hoảng loạn mở cuốn sổ nhỏ ra, lại phát hiện, bên trên quả thực có viết tên của Lạc Kiệt Hy và bà ta!

Mà bức ảnh bên trên!

Vậy mà là bức ảnh chụp chung năm bọn họ 18 tuổi cùng đến Pháp du lịch!

Ông đổi bối cảnh nhà thờ trong bức ảnh chụp chung, cắt bỏ đầu của bọn họ, ghép thành bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của bây giờ!

Trời ạ!

“Anh! Anh anh anh, anh chưa được đồng ý, anh làm cái này, là phạm pháp!” . truyện ngôn tình

“Em đồng ý rồi.”

Bà kinh ngạc đứng bật dậy trừng mắt nhìn ông, lo lắng đến sắp khóc rồi.

Ông lại tự nhiên kéo lấy bàn tay nhỏ của bà, có chút tủi thân nhìn bà: “Lần trước khi em đến tìm anh nói chuyện của chị Hữu Kiều, anh đã cầu hôn em, anh nói đón Tiểu Ngạo về kế vị, em đã đồng ý với anh.”

Nghê Tịch Nguyệt: “Em đồng ý cùng anh ở bên nhau, cùng đi đến nơi muốn đi, nhưng em không có đồng ý gả cho anh.”

“Đối với anh mà nói, đó chính là đang cầu hôn, em đã đồng ý rồi, chính là đồng ý gả cho anh rồi. Không có gì khác biệt!”

“Lạc Kiệt Hy!”

“Nghê Tịch Nguyệt! Anh yêu em!”

Ông mặc kệ bà!

Từ trong tay bà giành lấy cuốn sổ đỏ, ông tràn đầy trân trọng đi về trước bàn sách cất vào khóa ngăn tủ lại, nói: “Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng pháp hợp, mặc kệ em đồng ý hay không, em chỉ có thể đồng ý.”

Tính khí trẻ con liếc nhìn bà, ông mỉm cười.

Cũng không biết khi tiểu tử nhà ông cùng cô Tống đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, có phải giống như ông, bá đạo, nũng nịu, dễ thương, vô liêm sỉ cái gì cũng dùng không?

Nghĩ đến đây, ông khẽ mỉm cười: “Quên mất nói với em, Tiểu Ngạo và cô Tống đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi.”