Hôn Là Nghiện

Chương 219: Ăn no




Khi Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra khỏi phòng tắm, đầu óc của cô đã mơ hồ rồi.

Lúc mà cô ngồi cạnh Lăng Ngạo trước bàn ăn, cô mới nghĩ lại lúc nãy…

Cô điên rồi sao, sao cô lại bị ánh mắt mê người của anh mê hoặc mà đồng ý rồi!

Cô đồng ý rồi!

Ông trời ơi, cô đồng ý cái gì rồi!

Cô dằn mạnh đôi đũa vào mâm!

Đột nhiên có một giọng nói văng vẳng bên tai: “Nói lời phải giữ lấy lời, chính là tố chất cơ bản nhất của một người phụ nữ đáng yêu.”

Tống Vĩnh Nhi chau mày, anh ta muốn bóng gió rằng nếu như cô hối hận, thì có nghĩ là cô không đáng yêu?

“Bé ngoan, mau ăn cơm đi, món canh lưỡi vịt này rất ngon đấy, ăn thử xem.”

Lăng Ngạo không nhìn biểu tình rối bời trên gương mặt cô mà chỉ chăm chăm gắp thêm đồ ăn vào bát cô, không ngừng dỗ cô ăn nhiều một chút.

Dù giọng điệu thì dịu dàng nhưng lại ẩn hiện sự thúc giục!

Tống Vĩnh Nhi không ăn nổi, ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện là không còn ai ở phía đối diện!

“Anh Nghê Chiến và Thanh Ninh không đến!” Cô kinh ngạc hô lên.

“Ừ, không để ý đến bọn họ nữa, chúng ta ăn trước đi!” Lăng Ngạo chẳng màng, tiếp tục múc cho cô một bát canh.

Lúc này, Tống Vĩnh Nhi mới nghiêm túc đánh giá đồ ăn ở trên bàn, theo hiểu biết của cô về thói quen nấu bữa tối của Khúc Thi Văn, hôm nay còn có thêm cả Thanh Ninh nên kiểu gì cũng phải có đến năm món ăn, thêm một bát canh mới đủ, nhưng bây giờ trên bàn chỉ có hai món ăn và một bát canh!

“Có phải chúng ta quá gấp gáp rồi không? Họ còn chưa tới, chúng ta đợi họ đi!”

“Họ ăn xong cũng chỉ làm mấy việc vớ vẩn, chúng ta ăn xong còn có việc quan trọng cần làm, họ có thể ăn muộn chút, nhưng chúng ta phải kịp giờ!”

Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi giật giật khi nghe anh giải thích một cách thản nhiên như vậy.

Kịp…. kịp giờ?

Nghĩ đến những gì trước đây xem tiểu thuyết ngôn tình thấy người ta viết, gương mặt của Tống Vĩnh Nhi thoắt đỏ thoắt trắng.

Cô buông đũa xuống, lại gần bên tai của Lăng Ngạo, nói: “Sức vai em không đủ!”

Cho nên, đừng mong chờ vào bàn tay bé nhỏ của cô.

Lăng Ngạo nhìn cô với hàm ý sâu xa, dù cho dùng đến tay, cũng là sức cổ tay, liên quan gì đến sức vai?

Anh vẫn làm ra vẻ bình thản: “Em nghĩ nhiều rồi!”

Nghe thấy vậy, Tống Vĩnh Nhi như trút được gánh nặng, tâm trạng tốt hơn hẳn!

Nhưng cô còn chưa kịp vui, người đàn ông xấu xa này lại thòng thêm một câu: “Đợt lát nữa lên đấy em sẽ biết!”

Mà ở trong phòng khách thì….

Cố Duyên nghe theo sự sắp xếp của Nghê Chiến, lấy nước ép táo chua đưa cho anh, cũng không thèm nhìn anh một cái rồi nói: “Cậu Nghê, tôi đi làm việc trước đây.”

Nghê Chiến nhìn chằm chằm vào cô.

Anh thấy cô cúi gằm mặt, từ đầu đến cuối không nhìn anh một lần nên trong lòng rất không thoải mái, nhưng lại không nói ra được là không thoải mái ở đâu.

Anh có dự cảm, cảm giác của anh dành cho cô chắc có lẽ là động lòng.

Nhưng, trước đây ông nội đã từng dạy anh rằng, trái tim của mỗi người phụ nữ đều như thủy tinh dễ vỡ, cần phải nâng niu trân trọng, nếu như không dám chắc có thể cho cô ấy một tương lai như cô ấy mong muốn, thì ngay từ đầu đừng cho cô ấy hi vọng, để tránh cho việc cả hai đề phải chịu tổn thương!

Nghê Chiến từ nhỏ đã sống trong sự ngọt ngào ân ái của ông bà nội nên anh hiểu rất rõ, muốn duy trì một đoạn tình cảm thì bí quyết tuyệt vời nhất của một cuộc hôn nhân, chính là sự trân trọng lẫn nhau của hai bên.

Anh âm thầm nhìn Cố Duyên ở trước mặt, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không dễ nói ra như vậy. Và cũng có những lời, một khi đã nói ra, thì đồng nghĩ với việc anh sẽ phải gánh vác cuộc đời của một người phụ nữ.

Gia đình có giáo dục khiến cho phong cách tình cảm cá nhân của Nghê Chiến từ trước đến giờ đều cẩn thận từng chút một. Đây cũng là lí do từ trước đến giờ anh chưa từng thật sự yêu đương bao giờ.

Anh không mong cả đời chỉ yêu một người, thì có thể tới thiên trường địa cửu, anh không phải là không tham vọng, nhưng tình cảm như vậy quá hiếm, hiện thực lại quá tàn khốc.

Anh chỉ mong một khi yêu rồi, thì hãy khắc cốt ghi tâm, dù cho trời đất đều sập xuống, cũng có đôi cánh kiên cường của anh, có thể vì người mình yêu mà chắn cả một bầu trời.

Cho nên, hiện tại anh vẫn chưa xác định được tình cảm Cố Duyên dành cho anh, có phải là tình yêu hay không.

Anh cũng không đủ chắc chắn, bản thân liệu có cho Cố Duyên tương lai mà cô ấy muốn không.

Vì chuyện ấy mà anh cũng chẳng có tâm tình ăn cơm.

Cố Duyên xoay người rời đi, anh cũng không gọi cô lại, âm thầm nhìn bóng lưng cô, Nghê Chiến lấy bình nước táo chua, chay thẳng lên tầng ba.

Cửa phòng vừa đóng, đôi mắt hổ phách đã xuyên qua cửa kính trong suốt như pha lê, nhìn ra ngoài khoảng trời rộng lớn, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên đó, tựa như tâm trạng anh lúc này, tâm hồn treo ngược cành cây.

Anh nghĩ đến tình cảnh của anh hiện tại, nghĩ đến thân phận của Cố Duyên, nghĩ đến thủ đô, thành phố H, thành phố M, nghĩ tới ước mơ của cô, còn có cả trách nhiệm người thừa kế mà anh phải gánh vác.

Sau khi anh phân tích một lượt thì đứng dậy, đi xuống dưới tầng.

Khi Nghê Chiến đi tới chỗ bàn ăn, thì Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi sắp ăn xong rồi.

Trên bàn có tổng cộng sáu món ăn và một món canh, đều là mỹ vị.

Chỉ là trong đó có hai chiếc đĩa đã trống không rồi, Nghê Chiến cũng không hỏi gì cả, cầm bát lên ăn phần mình.

Anh vừa ăn, đôi mắt hổ phách vừa nhìn lướt xung quanh.

Người mà cứ quanh quẩn trong tim anh nãy giờ không ở trước mặt.”

“Hạ Thanh Ninh! Có ăn không thì bảo?”

Nghê Chiến chau màu, nhìn về phía sofa hét lên.

Ở bên phía sofa, truyền lại tiếng nói: “Em đang ăn quýt! Anh đừng có làm phiền em!”

Nghê Chiến: “…”

Lăng Ngạo nhếch mày, nhẹ giọng: “Lưỡi vịt không tồi.”

Nghê Chiến thử một miếng, rồi lại hét lên với người đang ngồi ở sofa: “Hạ Thanh Ninh! Anh để lại cho em mấy miếng lưỡi vịt! Món này ngon lắm!”

“Được đó! Để lại cho em ít canh nữa nhé!”

Cô vừa hét xong, Lăng Ngạo mở nắp nồi ra, nhìn vào trong, dường như đang xem xem có đủ cho mọi người không, rồi lặng lẽ đậy nắp lại, không nói lời nào.

Tống Vĩnh Nhi múc một thìa canh nhỏ, sau khi nuốt xong, thì cười nhẹ: “Em phát hiện, hai người có điểm chung, đó chính là nhìn thì có vẻ sẽ không hợp nhau, nhưng khi làm anh trai, thì đều có dáng vẻ của anh trai.”

Ví dụ, Lăng Ngạo nhìn có vẻ chèn ép Nghê Chiến nhưng thực ra là vô cùng quan tâm Nghê Chiến.

Ví dụ như Nghê Chiến nhìn có vẻ ghét bỏ Hạ Thanh Ninh, thực ra thì rất để tâm đến Hạ Thanh Ninh.

Đây chính là tình thân trân quý nhất thế gian!

Lúc Tống Vĩnh Nhi buông đũa, Lăng Ngạo đã lấy giấy ăn, nghiêm túc cẩn thận giúp cô lau miệng.

Ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, giống như là dòng nước suối ấm áp tuôn trào từ chính trái tim anh và bao bọc lấy cô.

Tống Vĩnh Nhi cảm nhận được sự ấm áp này, xoa chiếc bụng no căng: “A, no quá rồi.”

Lăng Ngạo cười, hơi nghiêng đầu nói: “Đi thôi, chúng ta nên lên lầu làm chuyện quan trọng rồi.”

Tống Vĩnh Nhi nhăn mặt: “Ăn no quá rồi, đi không nổi.”

Sắc mặt anh lộ rõ sự giễu cợt, nhìn kiểu gì trông cũng hơi đểu: “Muốn anh bồng em lên sao? Anh bồng em lên giường luôn nhé?