“Bé ngoan!”
Lăng Ngạo thấy cô tức giận nên vội vàng tìm xe đẩy, ngoan ngoãn ngồi lên sau đó tự đẩy xe tới trước mặt cô rồi khẽ kéo kéo góc áo của cô: “Bé ngoan, anh ngồi lên xe rồi em đẩy anh ra ngoài đi!”
Tống Vĩnh Nhi tức muốn chết. Cô thật sự là tức muốn chết rồi đó.
Cái này mà gọi là thanh mai trúc mã bình thường á? Rõ ràng là bạn cùng chung hoạn nạn thì có!
Ngay cả khi sang Đức phẫu thuật anh cũng dẫn Thanh Ninh theo, mối quan hệ như thế mà có thể bình thường được sao?
Nếu ngay từ đầu anh không nói cho cô biết, cô là mối tình đầu của anh thì cô sẽ không ôm hy vọng quá lớn với anh như vậy.
Phải biết rằng trong xã hội hiện nay những người ở độ tuổi như anh mà có thể làm được như vậy gần như tuyệt chủng hết rồi.
Cô còn cho rằng bản thân đã nhặt được báu vật nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, lẽ nào không có ngoại lệ sao.
Sau khi khóc đến kiệt sức, Tống Vĩnh Nhi quay đầu lại lau nước mắt, phàn nàn: “Hức hức, lẽ ra em không nên nhẹ dạ kết hôn với anh nhanh như vậy. Em lên nhầm thuyền giặc rồi. Chúng ta nhận giấy kết hôn mới có mấy tiếng vậy mà em đã tiếc hùi hụi rồi, hức hức…”
Lăng Ngạo hốt hoảng, nắm chặt tay cô nhưng cô nhóc đã giở chứng xoay người đẩy xe lăn của anh ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: “Hu hu, anh là tên lừa đảo. Em sẽ không thích anh nữa, đồ lừa đảo, đồ vô lại!”
Sau khi đẩy anh đến phòng sách Tống Vĩnh Nhi trở lại phòng ngủ, vừa đóng cửa xong đã chốt khóa lại không cho anh đi vào.
Lúc này Lăng Ngạo lòng gấp như lửa đốt, anh ở bên ngoài gõ cửa liên tục: “Bé ngoan, mở cửa đi! Em mở cửa đi!”
Tống Vĩnh Nhi khóc một hồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đóng cửa phòng ngồi đây khóc đã vậy còn đẩy chú ra ngoài, làm như vậy chẳng phải tạo cơ hội cho Thanh Ninh sao?
Cô cắn răng, hậm hực chạy vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, lau sạch vệt nước mắt trên mặt.
Sau đó cô đứng trước tủ quần áo chọn một bộ váy rực rỡ nhất mặc lên người.
Cô cũng tháo sợi dây chuyền giống hệt với chú đang đeo trên cổ tay ra đeo lên cổ.
Tiếp đó cô sửa sang lại mái tóc bồng bềnh mới uốn, đứng trước cửa hít sâu một hơi xong mới giơ tay ra mở cửa.
Da thịt trắng nõn, mềm mại được bao bọc trong lớp váy mỏng màu xanh nhạt. Cổ áo chữ V khoét sâu mơ hồ lộ ra rãnh ngực sâu hút, chân váy đuôi cá kiểu châu Âu càng tăng thêm vẻ cuốn hút. Chiếc váy mỏng manh ôm sát làm tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô. Chỗ cổ áo và sau lưng đều được đính những hạt kim cương nhỏ sáng lấp lánh, dưới ánh đèn khúc xạ ra những tia sáng rực rỡ nhiều màu càng khiến cho Tống Vĩnh Nhi như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, khí chất xuất trần, xinh đẹp không ai bằng.
Bởi vì còn trẻ, da dẻ tươi trẻ, căng bóng cho nên dù cô không đánh phấn nền nhưng làn da vẫn trắng nõn, mịn màng như quả táo khiến người khác vừa thấy liền kềm lòng không đặng muốn âu yếm.
Lăng Ngạo đang ngồi trên xe lăn đối diện với cô, nhìn thấy cô đứng đó duyên dáng quyến rũ sau cánh cửa, đôi con ngươi đen láy liền sáng lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhưng anh đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh: “Bé ngoan…!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm trước ngực anh, sau đó cúi xuống kéo sợi dây chuyền dưới cổ áo anh ra với vẻ mặt ngạo nghễ.
Khoảnh khắc khi xoay người lại cô còn nhìn anh cảnh cáo nói: “Anh không được nhét vào trong nữa!”
Lăng Ngạo nhìn cô chăm chú, ánh mắt khó đoán, im lặng một hồi mới gật đầu nói: “Ừm.”
Cô đẩy anh chậm rãi đi về phía thang máy, trong nháy mắt khi cửa thang máy khép lại, cô lại nhỏ giọng cảnh cáo anh lần nữa: “Một lát nữa anh không được nói chuyện, cho dù em có nói gì đi nữa thì anh cũng phải gật đầu phối hợp với em!”
Trong mắt Lăng Ngạo lóe lên tia hứng thú, gật đầu nói: “Ừm.”
Xuyên qua bức tường bằng kim loại màu vàng hồng trong thang máy, Tống Vĩnh Nhi hơi bực bội lên tiếng: “Tại sao em cứ cảm thấy anh đang cười chứ?”
“Anh không có cười!”
“Tốt nhất là anh không có!”
“Anh thật sự không có!”
Cửa thang máy mở ra, Tống Vĩnh Nhi phóng khoáng hất tóc mái lên, xinh đẹp quyến rũ đẩy Lăng Ngạo đi ra ngoài.
Người ta thường nói phụ nữ hay thay đổi, hôm nay coi như Lăng Ngạo được lĩnh giáo rồi. Mới đó không lâu cô còn khóc lóc ầm ĩ nói sẽ không thích anh nữa vậy mà chỉ mấy giây sau cô lại chủ động đeo dây chuyền lên cổ, còn trang điểm rực rỡ để đẩy anh xuống lầu nữa chứ.
Thấy cô mang giày cao gót mới màu xanh da trời, Ngạo Lăng lo lắng khẽ nói: “Em đi chậm một chút cũng được.”
Anh sợ cô đau chân cũng sợ cô khó chịu vì đau bụng kinh.
Cô nhóc chỉ mỉm cười, cô hết sức để duy trì khí chất tao nhã của mình nhưng lại nghiến răng ken két tặng anh hai chữ: “Câm miệng!”
Lăng Ngạo lập tức im bặt, sau đó ngước mắt nhìn lên thì thấy một cô gái có mái tóc ngắn đỏ rực đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cách đó không xa là chiếc vali, trên bàn trà trước mặt cô ta là ly nước cam và dĩa trái cây nhỏ.
Con ngươi trong trẻo của Tống Vĩnh Nhi lướt nhìn xung quanh một vòng thì thấy trừ Nghê Chiến và Trần Tín ra trong nhà ai cũng có mặt.
Thanh Ninh vừa thấy Lăng Ngạo đi tới liền cười khúc khích, tuy gương mặt cô ta không thể nào so sánh được với Tống Vĩnh Nhi nhưng cả người cũng toát lên cảm giác xinh đẹp tao nhã.
Cô ta vừa muốn đứng lên thì đã nghe nhóm người Trần An, Cố Duyên, Khúc Thi Văn đồng loạt nói với Lăng Ngạo và cô gái sau lưng anh: “Cậu Tư, mợ chủ!”
Tống Vĩnh Nhi không ngờ nhóm người Trác An lại nể mặt giúp cô thiết lập địa vị trước mặt tình địch như vậy nên nháy mắt vui như mở cờ trong bụng.
Nhưng người nhà họ Trác cũng hết cách, lúc nãy thông qua tiếng chuông đầu giường nghe có vẻ hình như mợ chủ đã cãi nhau với cậu chủ rồi. Cậu chủ sống không vui vẻ thì bọn họ cũng đừng mơ có ngày lành, cho nên bọn họ chỉ có thể đồng lòng hợp sức dỗ mợ chủ vui vẻ, đây mới là nguồn gốc của cuộc sống hài hòa.
Thanh Ninh nghe vậy, hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Ngạo: “Anh… anh kết hôn rồi?”
Lăng Ngạo gật đầu.
Thanh Ninh không nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn Tống Vĩnh Nhi phía sau anh, cô ta bắt đầu đánh giá Tống Vĩnh Nhi từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của cô ta giống như đang mua cà rốt ở chợ bán thức ăn, mặc kệ của nhà ai trồng trước tiên cứ cầm lên, nghiêm túc xem thử có chỗ nào không tốt trước đã.
Tống Vĩnh Nhi chẳng thèm để ý, hất cằm lên, để mặc cô ta đánh giá.
Cố Duyên bỗng nhiên ngạc nhiên thốt lên: “Mợ chủ, chiếc váy này của cô đẹp thật! Hình như là váy dạ hội thì phải? Mợ chủ và cậu chủ muốn ra ngoài sao?”
Khúc Thi Văn thật sự sốt ruột, kéo tay áo của cô ta từ phía sau, ra hiệu bảo cô ta im miệng.
Người thông minh một chút sẽ nhìn ra được rõ ràng là mợ chủ cố ý ăn mặc như thể để xuống gặp Thanh Ninh.
Nhưng Cố Duyên đúng là không hiểu, nghi ngờ nói: “Chị dâu, nếu mợ chủ không ra ngoài thì tại sao giữa ban ngày ban mặt lại đi thay váy chứ?”
Thanh Ninh không nói gì, cô ta chỉ cảm thấy gương mặt Tống Vĩnh Nhi quá sắc xảo và xinh đẹp, thân hình cũng quyến rũ mê người, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống với một cô gái bình thường mà giống một yêu tinh xinh đẹp.
Tống Vĩnh Nhi cười ngượng nói với Cố Duyên: “Chiếc váy mà tôi mặc lúc nãy đã bị cậu chủ của các người xé rách khi ở trong phòng rồi.”
Mọi người: “…”
Cố Duyên nghĩ thầm không phải chứ? Mợ chủ đang bị đau bụng kinh bất cứ lúc nào cũng có thể nổi xung thiên, chẳng lẽ cậu chủ lại ham muốn đến mức ấy sao?
Tống Vĩnh Nhi hơi thẹn thùng cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn ngượng nghịu che mặt nói: “Ai hèm, chúng tôi là vợ chồng mới cưới, lại là còn trẻ tuổi khó tránh hơi sung sức cho nên mấy chuyện kiểu này mọi người có thể hiểu mà phải không?”
Mọi người đều bật cười!