Tống Vĩnh Nhi rất thích ngâm bồn tắm, nhưng mà hôm nay vì để mau ra ngoài với Lăng Ngạo, cô chỉ nhanh chóng tạo bọt trên người, rửa sạch rồi vội vàng ra ngoài.
Cả quá trình, còn chưa quá 3 phút nữa.
Cô nhớ đến khóa huấn luyện quân sự ở Đại học Cương Cân, cô luôn như vậy.
Cầm lấy một cái khăn tắm siêu to, cô vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, chiếc váy ngủ màu hồng củ sen rủ dài đến đầu gối, dưới tay áo lá sen nhỏ là một đôi cánh tay nhỏ trắng nõn và mềm mại.
Cô lấy khăn tắm ra, ánh mắt quét nhìn một cái, nhưng nhìn thấy trong phòng ngủ trống không, không có ai cả.
Trái tim tức tốc trở nên hoảng loạn!
“ông chú! ông chú!”
Cô chạy ra khỏi phòng ngủ, thì phát hiện Lăng Ngạo đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đôi tay không ngừng thao tác gì đó trên bàn phím máy tính.
Thở phào một hơi, cô hờn dỗi nói: “ông chú, anh doạ chết em rồi, sao mà mới nhanh như vậy đã không thấy đâu nữa rồi?”
Đôi tay đang bận rộn cứ thế mà ngừng lại.
Đôi mắt đen sáng ngời dời khỏi màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi màu đỏ nhạt đang mím chặt cũng nhếch lên một độ cong ưu mỹ. Bàn tay lớn trắng trẻo trực tiếp vươn về hướng cô, anh còn chưa lên tiếng gọi cô thì cô đã vui vẻ, tí ta tí tửng chạy đến rồi.
Lăng Ngạo nhận lấy chiếc khăn tắm trên tay cô, giúp cô lau mái tóc xoăn dài.
Trước đây chưa làm qua chuyện này, cho nên lau được một hồi anh lại nói: “Sau này quen rồi, anh sẽ lau tốt hơn.”
Tống Vĩnh Nhi cười, trong lòng đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm sao mà kêu anh lau tóc cho em mỗi ngày được, em cũng đâu phải gãy tay gãy chân đâu.”
Anh hôn lên má của cô một cái: “Muốn sấy khô không? Tại hạ sẵn sàng chuẩn bị cho quý cô bất cứ lúc nào.”
Cô quay đầu nhìn anh một cái, đôi bờ má đỏ ửng lên: “ông chú, anh biết dỗ dành con gái như vậy, mẹ anh có biết không?”
Nói xong, cô lại có chút hối hận, sợ anh nhớ đến chuyện gì không vui, cô có chút thấp thỏm mà nhìn anh.
Ai ngờ, Lăng Ngạo chỉ đưa tay lên véo nhẹ mặt cô một cái, nói: “Mẹ anh không biết. Trước khi đi bà ấy chỉ uy hiếp anh, nói là bà ấy đã đồng ý đưa em đi, nếu như anh không đối tốt với em, em còn đòi về nhà mẹ nữa thì bà ấy sẽ đến đích thân đón em đi.”
Anh vừa nói, trong ngữ khí mang theo sự ưu thương nhàn nhạt mà cô nhìn không hiểu.
Không những là buồn bã vì làm cô bị thương trong lần đầu của cô, mà còn là nỗi đau khi phải chia tay mẹ, nỗi đau vì sợ Tống Vĩnh Nhi đột ngột rời đi, vân vân.
Một tay ôm lấy eo của cô, một tay khác thì nắm lấy cổ tay của cô, nhìn sợi dây chuyền bên trên đó, anh rất nghiêm túc mà khẩn cầu: “Vĩnh Nhi, anh biết anh là người đàn ông có tính cách không hoàn mỹ, anh không ấm áp hoạt bát như Nghê Chiến, nhưng anh sẽ cố gắng chiều em, sống cùng em theo cách mà em muốn. Anh chỉ hy vọng, nếu như sau này có chỗ nào mà anh làm không tốt, em đừng có nghĩ đến việc rời xa anh, anh hứa với em, trong những ngày tương lai, nếu như có chỗ nào em không hài lòng, em chỉ cần thẳng thắn nói với anh, anh nhất định sẽ thay đổi và vĩnh viễn sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”
Anh thề thốt son sắc.
Cô nghe mà say mê.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đến nỗi người hay thần cũng phải phẫn nộ của anh, cô cười phụt một tiếng, dùng sức gật đầu: “Ừm, ông chú, em tin anh!”
Ôm lấy cổ của anh, hôn lên má anh một cái, vào giây phút quay đầu lại thì nhìn thấy thứ gì đó trên màn hình LCD giống như là hướng đi của thị trường chứng khoán.
Cô kinh ngạc nhìn anh: “ông chú, anh vẫn mua bán cổ phiếu à?”
Lăng Ngạo sững sờ một hồi, đôi mắt khi nhìn cô rõ ràng là vẫn rất dịu dàng, nhưng khi xê dịch qua màn hình, lại trở nên lạnh lẽo!
“Ừm.” Anh đơn giản đáp một tiếng rồi thả cô xuống, nói: “Em ngủ trước đi, hay là xem tivi, chơi máy tính gì đó, anh có chút chuyện, bận xong thì sẽ qua đó.”
Cô gật gật đầu, cầm lấy khăn tắm đi về phòng: “Em đi sấy tóc, sau đó qua thư phòng đọc sách!”
Anh mỉm cười nhìn cô.
Đợi đến lúc Tống Vĩnh Nhi ra khỏi phòng ngủ lần nữa, đôi mắt như chim ưng của Lăng Ngạo đang nhìn chằm chằm vào màn hình LCD.
Cô đã sấy khô tóc rồi, nhưng không có bắt chuyện với anh nữa, cô có thể nhìn ra bộ dạng đang bận làm việc của anh. Nhìn đôi tay đó của anh, giống như là muốn gõ thủng bàn phím rồi vậy!
Tống Vĩnh Nhi về nửa bên thư phòng kia của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô lật quyển sách giáo khoa mà mình đem tới ra và đọc kỹ.
Đột nhiên cảm thấy rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy, cho dù đã là nửa đêm rồi, nhưng trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng anh gõ bàn phím, cô không cần ngẩng đầu lên cũng biết anh đang ở đây, anh bận của anh, cô đọc sách của cô, cho dù là mạnh ai làm việc nấy nhưng luôn cảm thấy như vậy còn làm ấm áp nhau hơn cả khi ở bên cạnh nhau nữa.
Tống Vĩnh Nhi đọc mãi đọc mãi, cái đầu nhỏ nhịn không được mà gật gù.
Cuối cùng, Lăng Ngạo tắt máy tính của mình, cũng tắt đèn bàn của cô.
Anh bế ngang cơ thể nhỏ bé mềm mại trong vòng tay mình, đi vào phòng ngủ, trên chiếc giường lớn hình tròn, bọn họ ôm nhau mà ngủ.
Không có hôn nhau, không có sinh hoạt vợ chồng, chỉ là đơn giản mà ôm nhau, một đêm ngủ ngon đến khi trời sáng.
Buổi sáng, sau khi bọn họ rửa mặt xong, cô vẫn mỉm cười đẩy anh xuống lầu ăn sáng như thường lệ.
Lúc cửa thang máy mở ra, bộ dạng nói cười vui vẻ của bọn họ đã thu hút sự chú ý của đám người.
Vợ chồng Kỷ Lệ Tôn, Bạch Ly Thu và Nghê Chiến, bốn người đều đang ở ghế sofa đợi bọn họ. Thấy bọn họ đến, Kiều Tả Kỳ lập tức sải bước lớn tiến lên trước, cúi đầu nhìn Lăng Ngạo, có chút không vui nói: “Nghe nói cháu sắp đính hôn với cô Tống rồi, sao tối hôm qua không nói cho cô?”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng lên, có chút ngại ngùng: “Cô, tối hôm qua nhiều chuyện, không phải là không có cơ hội nói sao!”
Kiều Tả Kỳ cười, quay người lại nói: “Cô đã biết là ngày gì rồi, hôm đó cô sẽ đến!”
Lăng Ngạo nhướng mày, nói: “Cô, thật ra không cần phiền phức như vậy đâu…”
“Không có gì, cháu là cháu trai của cô, cũng đâu phải là người ngoài, cháu đính hôn mà sao cô không đến được chứ?”
Kiều Tả Kỳ nói xong, nhìn Lăng Ngạo, rồi lại nhìn Bạch Ly Thu đang ngồi trên ghế sofa, nói: “Tiểu Ngạo cháu nói xem, bây giờ bọn ta đã biết Hữu Kỳ đang ở Mạc Ly Quốc, chúng ta nên làm sao đây?”
Nghê Chiến cũng đứng dậy, nói: “Anh, anh thông minh hơn mọi người, anh nói như thế nào thì là như thế đó!”
Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào người Bạch Ly Thu.
Nhưng lại nhìn thấy Bạch Ly Thu đang nhàn nhạt nhìn Tống Vĩnh Nhi, trong đôi con ngươi toàn là sự nuối tiếc.
Lăng Ngạo nhếch khoé môi lên: “Tam điện hạ, hay là ở lại uống rượu đính hôn đi.”
Bạch Ly Thu lập tức dời ánh mắt đi, nở nụ cười gượng: “Không đâu, tôi vẫn là nên về sớm thì tốt hơn, mẫu hậu còn đang đợi tin tức của tôi. Vốn không nghĩ nhà mẹ của mẫu hậu lại có bối cảnh như vậy, bây giờ xem ra chuyện lại trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.”
Nói xong, Bạch Ly Thu lại nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Cô Tống là một cô gái tốt, mong cậu tư đối đãi với cô ấy thật tốt. Chúc hai người mật ngọt cả đời, ân ái một kiếp.”
Vành tai của Tống Vĩnh Nhi cũng đỏ lên rồi: “Cảm ơn tam điện hạ.”
Bạch Ly Thu không nói gì nữa.
Nhưng Lăng Ngạo lại chậm rãi mà nói một câu: “Nếu suy ra, tam điện hạ có phải là cũng nên giống với Nghê Chiến, kêu tôi một tiếng anh trai không?”