Hôn Là Nghiện

Chương 187: Đồng ý




Nghê Tịch Nguyệt thấp thỏm trong lòng, chỉ sợ chẳng may tương lai có một ngày phải sử dụng bạo lực thì người mà tướng quân Kiều Âu phải đối đầu lại chính là con gái và cháu ngoại của mình…

Bà ta không dám tiếp tục nghĩ nữa và đang không ngừng tự an ủi chính mình, Kiều Hữu Kỳ là con nhà quân nhân nên sâu trong lòng bà ta chính là lòng yêu nước và chính nghĩa, có lẽ bọn họ đều tin rằng con gái của Kiều Âu sẽ không phản bội lại quốc gia mà mình đã sinh ra và lớn lên!

“Tôi tin rằng chị Hữu Kỳ là người hiểu rõ đại nghĩa, nếu như chị ấy khôi phục ký ức, nhất định…”

“Bây giờ em ấy là một người mẹ, con của em ấy là Hoàng tử! Tiểu Nguyệt Nha, một khi phụ nữ có con thì sẽ vì đứa con của mình mà không tiếc tất cả!”

Lúc Lạc Kiệt Hy nói câu nói này, trong lòng, trong mắt đều tràn đầy thương yêu đối với bà ta!

Thế nhưng lúc này bà ta nhìn lại không hiểu!

Bà ta khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tôi sẽ bảo Nghê Chiến và bạn của Nghê Chiến tạm thời chăm sóc thật tốt cho Tam hoàng tử.”

“Ừm, chờ sau khi anh cho người đi điều tra xong anh sẽ xử lý thật tốt chuyện này, em không cần phải lo lắng!”

“Được.” Nghê Tịch Nguyệt quay người: “Anh còn có quốc yến, tôi xuất cung trước đây.”

Bàn tay nhỏ bé vừa mới chạm vào cửa phòng thì sau lưng lại truyền đến giọng nói sâu kín của ông ta: “Người bạn kia của Nghê Chiến là ai?”

Toàn thân Nghê Tịch Nguyệt khẽ giật mình!

Đầu lưỡi hơi run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Chỉ là… Một người bạn thôi!”

“Là đứa bé kia đúng không?”

“…”

Nghê Tịch Nguyệt không dám quay đầu lại.

Đã qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần nhắc tới Lăng Ngạo là ông ta luôn luôn dùng ánh mắt chán ghét và giọng điệu khinh bỉ, từng câu từng chữ giống như con dao hung hăng đâm vào trái tim của bà ta!

Bà ta không muốn nghe thấy ông ta đánh giá Lăng Ngạo!

Hai tay dùng sức che lỗ tai lại, bà ta nhất định phải lừa ông ta: “Tôi không gặp đứa bé kia! Anh đừng nguyền rủa nó nữa!”

Đang nói chuyện lại nghe thấy tiếng khóc khe khẽ phát ra!

Lạc Kiệt Hy nghe vậy, trái tim đột nhiên tê rần!

Nhìn đi, nhiều năm qua ông ta đã làm ra những chuyện ngu xuẩn gì thế này?

Khó trách bà ta đối với mình luôn có một sự oán hận không hiểu!

Đây cũng là đáng đời ông ta!

Đưa tay ôm chặt lấy bà ta từ phía sau, Lạc Kiệt Hy đem cái cằm gác ở trên vai của bà ta, nói: “Nguyệt Nha, trải qua nhiều năm như vậy nên anh đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.”

Bà ta vẫn không dám quay đầu lại, không dám nghe như cũ.

Bàn tay của ông ta bao trùm lấy bàn tay nhỏ của bà ta, cũng mặc kệ quốc yến gì đó mà chỉ dịu dàng giải thích: “Yêu một người phụ nữ thì nên yêu tất cả mọi thứ thuộc về người đó bao gồm cả con của người đó.”

Nghê Tịch Nguyệt há to miệng, không dám tin: “Anh lại muốn bày trò gì vậy? Lạc Kiệt Hy, tôi xin anh đừng làm tổn thương nó nữa! Anh đã đồng ý với tôi để Lăng Nguyễn mang nó đi còn anh nhắm mắt làm ngơ rồi mà! Anh không thể…”

“Đừng căng thẳng như vậy, bảo bối, anh sẽ không làm nó tổn thương, anh thề với em!”

“Vậy anh…”

Cảm nhận được sự thấp thỏm lo lắng của bà ta, Lạc Kiệt Hy chỉ cảm thấy mình đang ôm một con búp bê bằng pha lê dễ vỡ!

Người phụ nữ ông ta yêu sao lại bị ép thành cái dạng này?

Lăng Vân ép bà ta, ông ta không phát hiện ra thì cũng thôi đi nhưng ngay cả ông ta cũng đang ép bà ta!

Ông ta và Lăng Vân đều đang ức hiếp bà ta!

Lạc Kiệt Hy tự cảm thấy căm hận chính mình, nói với bà ta: “Tiểu Nguyệt Nha, anh đã nghĩ rồi, con của em thì cũng chính là con của anh, anh không quan tâm nó như thế nào và cũng không quan tâm nó có phải cốt nhục của anh hay không nhưng nó là cốt nhục của em là đủ rồi. Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta đi đón nó về đi! Ngay cả cháu của em anh còn có thể chấp nhận thì không lẽ nào lại không thể chấp nhận con của em?”

Giọng nói của ông ta mang theo sự run rẩy.

Áy náy đến cực điểm!

Ông ta nghĩ đến vì sao mình lại không thể rộng lượng hơn một chút, chấp nhận con của bà ta từ trước đây?

Ông ta có thể chấp nhận bà ta bị Lăng Vân cưỡng hiếp, có thể chấp nhận bà ta quỳ gối xin mình sinh đứa bé kia ra, có thể chấp nhận đồng ý thả cho đứa bé kia một con đường sống cũng có thể vì bảo vệ bà ta cả đời mà đến nay còn chưa lập gia đình!

Ông ta đã làm được tới mức này thì cớ sao lại không thể rộng lượng thêm một chút, trực tiếp chấp nhận con của bà ta chứ?

“Hu hu…hu hu hu… ”

Lạc Kiệt Hy bỗng nhiên òa khóc: “Xin lỗi! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, Nguyệt Nha, là anh có lỗi với em, nếu như anh chấp nhận đứa bé này sớm một chút… Hu hu…Xin lỗi! Nếu như anh có thể chấp nhận nó sớm một chút thì bây giờ chúng ta đã sớm kết hôn! Chúng ta đã sớm sinh một đám trẻ con rồi, hu hu…hu hu hu… ”

Nghê Tịch Nguyệt không ngờ Lạc Kiệt Hy bỗng nhiên lại khóc thành như thế này.

Bà ta ở trong lòng ông ta cảm nhận được bộ ngực phập phồng và cảm xúc biến hóa của ông ta, rốt cục mới chắc chắn được mỗi một chữ ông ta vừa nói đều là nghiêm túc!

Ông ta thật sự chấp nhận con của bà ta!

Thế nhưng là… Bà ta lại không thể gả cho ông ta!

Cho dù ông ta có chấp nhận hay không!

Xoay người lại, bà ta bưng lấy mặt Lạc Kiệt Hy lau nước mắt giúp ông ta: “Tiểu Kiệt Hy, anh đừng khóc nữa mà nghe tôi nói này, anh là người đàn ông thâm tình nhất trên đời này mà tôi từng gặp, anh có thể vì một người bị tàn phá giống như tôi mà làm được tới mức như vậy, trên đời này cũng không có mấy người đàn ông có thể làm được điều đó, Tiểu Kiệt Hy, thật đấy!”

“Không, không, em không hề bị tàn phá, là do anh không tốt! Hu hu… ”

“Thật xin lỗi, Tiểu Kiệt Hy thật xin lỗi, anh đừng như vậy.”

Hai người xin lỗi lẫn nhau, an ủi lẫn nhau khiến bầu không khí càng ngày càng trở nên quấn quýt si mê, càng ngày càng động lòng người mặc dù mang theo nồng đậm thống khổ.

Cuối cùng Lạc Kiệt Hy cầm tay của bà ta, khẩn cầu bà ta: “Nguyệt Nha, anh xin em, chúng ta đi đón thằng bé trở về đi, sau này một nhà ba người chúng ta sống vui vẻ bên nhau có được hay không?”

Nghê Tịch Nguyệt nhìn ông ta, nói: “Nếu như, nếu như anh thật sự có ý truyền hoàng vị cho nó thì tôi sẽ tận tâm tận lực phụ tá nó.”

“Nha đầu ngốc, anh không muốn em vất vả nữa, chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới giống như ông bà vậy, bỏ xuống tất cả mọi thứ để đi du lịch vòng quanh trái đất, chúng ta cũng giống như thế có được không?”

Từng câu từng chữ của ông ta tất cả đều là những thứ mà bà ta tha thiết ước mơ!

Nghê Tịch Nguyệt che miệng lại, gật đầu: “Nếu quả thật có một ngày như vậy thì tôi đồng ý với anh!”

Nếu như quả thật có ngày đó thì hãy để tất cả báo ứng đều giáng lên trên người bà ta đi, để bà ta chịu hết ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây! Chỉ báo ứng một mình bà ta thôi, được chứ?

Lạc Kiệt Hy mừng rỡ như điên ôm lấy bà ta rồi hôn lên má của bà ta, đem tất cả nước mắt của bà ta đều nuốt vào!

Làm thế nào mới tốt? Trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài!

Ông ta cũng không biết phải làm thế nào mới biểu đạt được hết vui sướng trong lòng mình: “Ngày mai chúng ta liền đi đăng ký kết hôn!”

Nhưng đúng vào lúc này, Nghê Tịch Nguyệt lại lui về sau một bước, xin lỗi nhìn ông ta: “Chúng ta cứ sống nương tựa lẫn nhau đến già như vậy không tốt sao? Cái kia cũng chỉ là một tờ giấy thôi mà, cần gì chứ?”

Lạc Kiệt Hy kiên định lắc đầu: “Không được! Cái anh muốn chính là một tờ giấy kia! Anh muốn tên của cả anh và em cùng xuất hiện ở trên tờ giấy kia, hợp pháp hóa! Anh muốn mặc lễ phục, anh muốn làm chú rể! Anh muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha mặc áo cưới trắng noãn gả cho anh! Anh chờ một ngày này đã mấy chục năm rồi! Tiểu Nguyệt Nha, anh xin em, đừng đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, anh có thể chấp nhận mọi sự trừng phạt của em, em muốn như thế nào cũng được nhưng anh nhất định phải giữ vững điểm này: Anh muốn cưới em! Muốn người trong cả thiên hạ này nhìn thấy chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau!”