Có thể thấy Cố Duyên cũng là lần đầu tiên ra khỏi hoàng cung, Tống Vĩnh Nhi mỉm cười nói: “Chúng ta đưa Cố Duyên đi mua quần áo đi!”
Trong va li hành lý mà Cố Duyên mang ra ngoài đều là đồng phục của các nữ quan trong cung đình, không có thường phục.
Trong cung chỉ có chủ nhân mới được mặc thường phục thôi.
Nghe thấy lời của Tống Vĩnh Nhi, Cố Duyên từ chối theo bản năng: “Cô Tống, chúng tôi chỉ là theo cô ra ngoài thôi, đầu tiên phải theo ý cô trước, không thể để cô theo chúng tôi được.”
Đây là Hoàng tử phi tương lai, Cố Duyên từ nhỏ đã lớn lên trong cung đình, gan có lớn đến mấy cũng không dám vượt quá quy củ.
“Haiz, con gái ai cũng thích đi dạo phố hết, đi thôi, mua xong quần áo thì đi làm tóc cho cô, nhìn bộ dạng quy củ của cô kìa, như vậy làm sao mà có bạn trai được chứ?”
Tống Vĩnh Nhi kéo tay Cố Duyên đi!
Trần Tín đuổi theo phía sau, cũng mỉm cười rạng rỡ nói: “Còn phải mua túi mua giày dép và trang sức nữa, con gái phải ăn vận thật đẹp, em gái của anh thì càng phải mặc đẹp hơn nữa!”
Đi chơi một thoáng thì đã qua một ngày rồi.
Tống Vĩnh Nhi uốn một mái tóc xoăn gợn sóng lớn, cô thích màu đen tuyền thuần khiết, như vậy khiến cô cảm thấy gần gũi với chú hơn một chút, cho nên cô không nỡ nhuộm.
Ở trước gương, cô lắc đầu qua lại để so sánh với chính mình trước đây, phát hiện bản thân cô trước đây có chút ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, còn có chút không được phóng khoáng lắm. Nhưng bây giờ uống xong như vậy, cả người trông phóng khoáng hơn rất nhiều, sự phong tình lãng mạn và quyến rũ đều được ẩn giấu trong mái tóc xoăn, xinh đẹp mà tiêu sái.
Cố Duyên dưới sự kiến nghị của Tống Vĩnh Nhi đã làm một đầu tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu hạt dẻ.
Sau đó lại thay bộ quần áo, mang giày mà Tống Vĩnh Nhi chọn giúp cô lên, cô đứng ở trước gương nhìn mình, có chút không dám tin đây chính là bản thân mình đó!
“Duyên, cô đẹp quá!” Tống Vĩnh Nhi nhịn không được mà ca thán: “Qủa nhiên là con gái thì phải ăn vận một chút mới được, trước đây cô tử khí nặng nề, quy quy củ củ, bây giờ nhìn sinh động hơn rất nhiều, giống như là một vũng nước đọng trở nên sống động hơn vậy đó.”
“Cô Tống…” Cố Duyên ngại ngùng cúi đầu.
Có ai khen người khác như vậy sao?
Rốt cuộc là khen hay là chê vậy?
Trần Tín lấy điện thoại ra chụp cho em gái nhà mình rất nhiều ảnh, nhìn bộ dạng như hoa như ngọc của em gái, trong lòng anh ít nhiều gì cũng có vài phần kiêu ngạo.
Gần chạng vạng tối, Trần Tín lái xe đưa bọn họ về Tử Vi Cung.
Cậu tư đã gọi điện thoại đến rồi, nếu còn không về nữa thì chỉ e cậu tư sẽ đợi đến sốt ruột mất.
Thế nhưng, sau khi xe của bọn họ đi vào tiểu khu không lâu thì có một chiếc Maserati màu trắng đã từ từ theo sau họ.
Trần Tín là quản gia tư nhân được huấn luyện đặc biệt, thông thạo cả mười tám môn võ công, chỉ cần liếc mắt một cái là liền lập tức gọi cho Trần An.
Bên kia vừa nhấc máy thì Trần Tín liền nói: “Có chuột, con đường thứ ba trong tiểu khu, tiếp ứng một chút!”
Theo sự hiểu ngầm giữa hai anh em, Trần An lập tức hiểu ra: “Con chuột có lớn không?”
“Đánh giá bằng mắt thì có hai người.”
“Lập tức đến ngay!”
Hai anh em vừa nói chuyện điện thoại xong thì Trần Tín liền giẫm ga tăng tốc tiến về phía trước.
Đã lái đến vị trí này rồi, phía trước cũng chỉ có đường đến Tử Vi Cung thôi, không còn gì khác nữa, nếu chiếc xe màu trắng đó còn đi theo thì ý đồ đã quá rõ ràng rồi!
Thế nhưng, trong quá trình Trần Tín tăng tốc, chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo, hơn nữa còn lướt qua chiếc xe với tốc độ nhanh chóng, cực kỳ nguy hiểm mà làm một cú drift lớn, cả một chiếc xe màu trắng bắt ngang trước xe của bọn người Trần Tín!
Trần Tín lập tức rút súng ra: “Duyên, bảo vệ cô Tống ở trong xe, không được đi xuống!”
Cảnh tượng này rất giống với cảnh Nghê Chiến bị ám sát trên đường cao tốc vào đêm hôm đó.
Rút ra bài học kinh nghiệm từ mấy ngày trước, Trần Tín không thể không cẩn thận.
Cũng may mà vị trí của bọn họ lúc này đã là ở cổng của Tử Vi Cung rồi, cây Tử Vi cao lớn kia cách bọn họ cũng chỉ chừng một mét, thông qua cửa sổ xe, Trần Tín thậm chí còn nhìn thấy Trần An đã đưa người xông ra khỏi biệt thự rồi, nhanh chóng dùng tư thái đánh bọc sườn lao về phía bọn họ, vây kín chiếc xe màu trắng!
Trần An đi tới liếc nhìn tài xế trong chiếc xe màu trắng một cái, lạnh nhạt mà đi qua.
Anh đến bên cạnh xe của em trai, gõ gõ cửa xe: “Cô Tống có sao không?”
“Không sao. Em lái xe đến trước biệt thự để cho Duyên và cô Tống vào nhà trước.”
“Được!”
Hai anh em vừa mới bàn bạc xong thì cửa sổ phía trước của chiếc xe màu trắng cũng từ từ hạ xuống.
Thuộc hạ của Trần Tín lũ lượt cầm lấy dùi cui điện, biểu cảm có chút hung dữ mà nhìn chằm chằm vào người trong xe, chỉ thấy tài xế đó lên tiếng nói: “Cậu chủ nhà chúng tôi có chuyện muốn đích thân gặp cậu Nghê, mong được châm chước cho!”
Đôi mắt Trần An híp lại, nói: “Cậu Nghê đang bị thương trên người, không gặp khách! Tử Vi Cung không phải là nơi mà ai muốn xông vào cũng xông được, các hạ không mời mà đến, tốt nhất là bây giờ rời đi cho, nếu không hậu quả tự chịu!”
Trần Tín lặng lẽ đánh giá một cái, cũng cảm thấy mục tiêu của bọn họ là Nghê Chiến, thế là mở khoá xe rồi trực tiếp nói với Cố Duyên: “Duyên, em đưa cô Tống xuống xe về biệt thự trước đi, anh giúp anh cả xử lý chiếc xe màu trắng này.”
“Được!”
Cố Duyên mở cửa xuống xe rồi đi vòng đến bên cửa xe của Tống Vĩnh Nhi, mở cửa ra cho cô và mời cô xuống xe: “Cô Tống.”
Tống Vĩnh Nhi nhớ chiếc xe màu trắng này, nhìn thấy lại gặp nhau lần nữa, là cố ý hay là trùng hợp thì không thể biết được.
Vừa theo Cố Duyên đi về phía biệt thự được hai bước thì liền nghe thấy hình như có người đang gọi cô: “Cô ơi! Đợi một chút!”
Thanh âm này hình như đã nghe thấy từ đâu đó rồi, Tống Vĩnh Nhi quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt với mái tóc tím kia đã thò đầu ra cửa sổ rồi, khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười nhìn cô: “Cô ơi, tôi thật sự là có chuyện muốn được gặp cậu Nghê. Ở đây tôi có một tấm ảnh, làm phiền cô mang vào cho cậu Nghê xem một chút. Có gặp tôi hay không đợi cậu ấy xem ảnh xong rồi nói.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ, tuy người đàn ông trước mắt này mang theo chút yêu khí, nhưng không giống với loại người làm điều phi pháp cho lắm.
Hơn nữa, nếu như là muốn ám sát Nghê Chiến thì hà tất gì phải đánh trống khua chiêng mà lái một chiếc xe sang chạy đến đây chứ?
Trần An lấy cẩn thận làm đầu, anh đưa tay qua, nói: “Đưa ảnh cho tôi, tôi sẽ giúp anh chuyển giao cho cậu Nghê.”
Đôi mắt của người đàn ông nhẹ nhàng quét qua người Trần An, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm nghị.
Anh ta không có chuyện nhưng người hầu ở bên cạnh đã lên tiếng nói: “Anh còn chưa xứng nói chuyện với cậu chủ nhà tôi!”
Trần An nhíu mày, tuy tức giận nhưng mà cũng đang cân nhắc.
Trong bầu không khí ngưng trệ, Tống Vĩnh Nhi đã đi tới với vẻ mặt điềm nhiên, cô đưa bàn tay nhỏ ra: “Đưa ảnh cho tôi đi, tôi đưa cho anh Chiến xem giùm anh.”
Người đàn ông mỉm cười, sau đó thật sự lấy ra một tấm ảnh đặt vào lòng bàn tay của Tống Vĩnh Nhi, còn nói: “Đây là một chiếc khóa nhỏ bằng vàng mà tập đoàn châu báu Nghê Thị đã làm theo ý khách hàng vào rất nhiều năm về trước, bên trên có một cái tên. Tôi đã từng tra qua tư liệu của Nghê Thị, từ trước đến giờ chưa hề đặc biệt cho bất cứ khách hàng nào ưu đãi làm trang sức như vậy, bọn họ nhiều nhất là chỉ khắc tên khách hàng lên bên trong của chiếc nhẫn thôi. Cho nên tôi nghĩ đây chắc chắn là một vị khách rất đặc biệt. Tôi không có duyên gặp mặt chủ tịch Nghê Tử Dương, nhưng cậu Nghê là cháu của ông ta, mong cô đây vào trong nói rõ giúp tôi, tôi cần phải tìm ra tất cả những tư liệu có liên quan đến chiếc khoá bằng vàng này, càng tường tận thì càng tốt. Còn về thù lao, bao nhiêu tiền cũng được!”