Rõ ràng là đã suy nghĩ, khó lắm mới thắng được một lần, bất luận thế nào cũng phải làm bộ làm tịch trước mặt anh mới được.
Sợi dây chuyền này sẽ không đeo lên đâu!
Nhưng ai ngờ, khi anh thật sự đeo thành vòng tay cho cô, cô lại không nỡ tháo nó xuống rồi.
Giống như anh nói, vòng tay thật là đẹp.
“Em, đói rồi, em đi làm cơm đây, anh đợi đó đi.”
“Đừng! Để anh đi!”
Anh nhìn cô rất dịu dàng, mỉm cười nói: “Lần trước đã lĩnh giáo mỳ của bé ngoan rồi, lần này cũng phải để cho bé ngoan lĩnh giáo tài nghệ nấu ăn của anh chứ.”
“Anh biết làm hả?”
“Có biết hay không, ăn rồi sẽ biết.”
“…”
“Đợi ở ghế sofa đi, lát nữa rồi tới!”
Lăng Ngạo nói xong thì chuyển động xe lăn, rất tự nhiên mà lăn về phía nhà bếp, Tống Vĩnh Nhi nhìn bóng ảnh đi xa xa của anh, nghĩ thế nào cũng không yên tâm được, cô tiến lên trước hai bước, trong lòng thầm nói, cho dù là theo qua đó giúp đỡ đánh trứng rửa rau cũng được mà.
Thế nhưng, anh lại đột nhiên ngừng xe lăn lại, quay đầu nhìn cô: “Đừng qua đây!”
Cô sững sờ tại chỗ: “Em chỉ muốn giúp anh thôi, em không muốn anh vất vả quá.”
“Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng anh nấu cơm. Nếu như em thật sự muốn xem thì đợi thêm nửa năm nữa được không?”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, lát nữa anh còn phải đứng lên, rửa rau, lấy đĩa, nấu đồ ăn, đều phải đi qua đi lại, anh không muốn cô nhìn thấy tư thái đi đứng không ra làm sao của anh, cho dù cô đã nhìn thấy qua một lần, anh cũng không muốn cô lại nhìn thấy lần hai.
Tống Vĩnh Nhi yên lặng mà nhìn anh, trong lòng đau nhói.
Lăng Ngạo mỉm cười với cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ xong nhanh thôi.”
Anh ấy đi rồi.
Một chiếc xe lăn, lướt đi linh hoạt như một con cá.
Tống Vĩnh Nhi về ghế sofa ngồi xuống, nhưng không dám xem ti vi, không dám di dời sự chú ý đi.
Cả phần lưng cô đều vô cùng căng cứng, đôi tai cố gắng lắng nghe động tĩnh ở trong nhà bếp, sợ anh bị ngã, hay là xảy ra chuyện gì đó cần cô giúp đỡ nhưng cô không biết.
Cảnh này cũng bị vợ chồng Trần An nhìn thấy rồi.
Ban đầu Trần An nghe thấy tiếng mở đèn ở trong phòng khách, thế là quét nhìn camera giám sát một cái, thì phát hiện là cậu tư và cô Tống xuống lầu rồi.
Anh nhìn bộ dạng hoà hợp như ban đầu của hai người họ rồi vội vàng kêu Khúc Thi Văn dậy.
Bởi vì Khúc Thi Văn cũng vì chuyện này mà xoắn xuýt không dứt, trong lòng chị ta ít nhiều cũng có chút tự trách, cho dù chị ta cũng chỉ là nhận lệnh mà thôi.
Nhưng khi bọn họ mở âm thanh của video giám sát ra, khi nghe thấy cậu tư muốn đích thân xuống bếp vì cô Tống thì hai người đối mắt nhìn nhau một cái, đều nuốt nước bọt, bắt đầu hâm mộ cô Tống!
Cậu tư có biết một loại tuyệt kỹ, còn lợi hại hơn cả Khúc Thi Văn nữa!
Đó chính là làm cá.
Cái tuyệt kỹ này là vào năm đó ở thành phố H, ông ngoại Nghê Tử Dương của cậu tư đã đích thân dạy cho anh. Năm đó chân của cậu tư vừa mới miễn cưỡng đi bộ được, Nghê Tử Dương đích thân làm cá cho anh ăn, anh ăn xong thì khen không ngớt miệng, còn cảm thán nói, sau này chỉ e là không được ăn nữa rồi.
Thế là Nghê Tử Dương mới nói toàn bộ tỉ mỉ chi tiết kỹ thuật làm cá này cho cậu tư nghe, dạy anh cả một buổi chiều.
Cậu tư tư chất thông minh, chỉ có một buổi chiều mà đã hoàn toàn kế thừa được tinh tuý làm cá của Nghê Tử Dương rồi.
Bọn người Trần An mỗi năm cũng chỉ được may mắn ăn một hai lần mà thôi, đều là vào những dịp lễ tết, cậu tư sẽ đặc biệt xuống bếp bộc lộ kỹ năng này.
“Làm sao đây, em muốn ra ngoài.” Khúc Thi Văn nói: “Em giả bộ dậy uống nước, sau đó đi ngang qua cậu tư, phát hiện thấy cá, thế là em liền thuận tiện…”
“Ngừng!” Trần An khẽ cười, phá tan đi hoang tưởng của chị ta, nói: “Cậu tư đây là đang đặc biệt thể hiện trước mặt cô Tống đó, cần có bầu không khí của thế giới hai người, em mà đi vào thì há không phải là phá tan toàn bộ rồi hay sao?”
Khúc Thi Văn lè lè lưỡi: “Người ta muốn ăn mà! Anh cũng biết đó, trong thiên hạ này, món ăn mà có thể khiến cho một người phụ nữ có nghệ thuật làm bếp cao siêu như em phải lưu luyến thì chỉ có món cá của cậu tư thôi!”
“Ha ha ha~” Trần An lại cười: “Ngốc ơi, em muốn ăn cá thì phải dỗ ngọt cô Tống, chỉ cần cô Tống căn dặn thì cậu tư tất nhiên sẽ đích thân xuống bếp thôi!”
Nghe vậy, Khúc Thi Văn liền nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng! Ông xã à anh thật thông minh!”
“Ừm, bây giờ không có cá ăn, anh sẽ gắng gượng làm cá cho em ăn một lần!”
“A! Anh nghĩ hay thật!”
Trong lúc vợ chồng Trần An đại náo, một hiệp triền miên đã kết thúc, họ nhắm mắt ngủ một cách mãn nguyện, lúc đó Lăng Ngạo mới bưng hai chén cơm, ngồi lên xe lăn đi ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi vừa nhìn thấy thì vội vàng chạy tới trước nhận lấy hai chén cơm trong tay anh để lên bàn.
“Còn gì nữa không, anh đừng di chuyển nữa, để em!”
“Đeo găng tay vào, cẩn thận nóng đó!”
“Được!”
Lăng Ngạo không có từ chối sự giúp đỡ của cô, thứ nhất, anh ngồi xe lăn quả thực là không tiện bưng cả một đĩa cá, thứ hai, anh biết rõ lúc anh đang bận rộn ở trong nhà bếp, trong lòng của tiểu nha đầu này chắc chắn là rất lo lắng, rất là khó chịu.
Lúc cô kinh ngạc mà bưng một đĩa cá phi lê tươi mềm ra ngoài thì nhịn không được mà chậc chậc thốt lên: “chú, anh chắc chắn đây là do anh làm sao? Sao em lại cảm thấy đây là do chị Thi sáng sớm đã làm xong rồi cất ở bên trong đó, sau khi anh đi vào thì hâm lên rồi bưng ra vậy?”
Nhìn đôi bàn tay như nghệ sĩ piano của anh, trắng nõn mịn màng, không giống đôi tay cầm dao thái rau chút nào a.
Tống Vĩnh Nhi biểu thị sự hoài nghi đối với xuất xứ của món ăn này.
Lăng Ngạo mỉm cười, nhìn cô nói: “Nói như vậy là em cũng cảm thấy anh làm rất tuyệt đúng không?”
Thực ra anh cũng biết mình mà bưng ra ngoài thì cô sẽ rất kinh ngạc, bởi vì mỗi lần mà anh xuống bếp, bọn người Khúc Thi Văn đều sẽ ôm chén ôm đũa mà trơ mắt đợi ở bên ngoài.
“Đâu chỉ là tuyệt thôi đâu! Em nói cho anh biết nha, hồi nãy ở trong bếp em đã nhịn không được mà len lén nếm thử một miếng rồi đó! Ôi, thật là ngon quá đi!”
Không ngờ ông chú nhà cô lại còn chiêu này nữa chứ, Tống Vĩnh Nhi thoả mãn cực kỳ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình có lời hết.
“Ha ha, em vui là được rồi.”
Anh cười, sau khi nói xong thì lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như em thích thì anh có thể học làm món khác, sau này ngày ngày đều nấu cơm cho em ăn, có được không?”
“Được a!”
Tiểu nha đầu chỉ toàn lo ăn, anh có nói gì cô cũng đều không để tâm mà ừm một tiếng, miệng thì liên tục khen ngon.
Nhưng ai ngờ người đàn ông nào đó lại thực sự ghi nhớ lời của cô vào lòng mình, hơn nữa còn hạ quyết tâm là sẽ cố gắng học tập tài nghệ làm bếp để có được nhiều sự tán thưởng và xem trọng của cô hơn!
Trong nhà ăn nhỏ, hai người cứ như vậy mà đối mặt nhau, ở giữa cách nhau một đĩa cá, vừa ăn vừa trò chuyện, hoàn toàn quên mất đi thời gian đang trôi qua.
Tống Vĩnh Nhi bắt đầu kể từ lúc còn nhỏ, rồi những câu chuyện thú vị ở quê hương Thanh Thành, những chuyện vui ở trong trường học, kể rất nhiều rất nhiều, còn không quên thỉnh thoảng nhét vào trong miệng một miếng cá nữa.
Lăng Ngạo cứ yên tĩnh mà nghe cô nói.
Càng nghe, càng cảm thấy bảo bối nhà anh quý giá đến thế nào.
Những tổn thương đó chỉ trong một dĩa cá, đã khiến cô quên sạch sành sanh rồi.
Cô càng vô tư như vậy thì càng khiến anh cảm thấy hổ thẹn.
Bầu trời bên ngoài dần dần hửng sáng, tiếng ve sầu kêu càng lúc càng cao, Tống Vĩnh Nhi lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, một đĩa cá đã bị hai người bọn họ ăn sạch rồi.
Đứng dậy, vươn vai lười biếng một cái: “Buồn ngủ quá đi!”
Anh khẽ cười: “Về rồi ngủ!”