Hôn Là Nghiện

Chương 174: Kiếm lời




Tống Vĩnh Nhi che miệng, từng giọt nước mắt lăn xuống!

Cô căn bản không nghĩ tới sẽ như vậy!

Trong lúc mơ màng, cô nhớ ra lúc họ ở trong phòng nghỉ, trước khi anh tắm rửa, nói với cô một câu, anh có chuyện muốn giải thích với cô, chẳng lẽ chính là chuyện này?

Cô lại nhớ ra trước đó trong phòng khách, cô chỉ vào chân anh mắng anh lừa dối mình, kết quả Khúc Thi Văn chen vào một câu như muốn giải thích, lại bị cắt ngang, chẳng lẽ cũng là vì chuyện này?

Trời ạ! Anh vốn có cơ hội có thể giải thích, chỉ là cô không cho anh cơ hội!

Một người xinh đẹp như anh, đi bước cao bước thấp trước mặt cô như vậy, anh nhìn cô, dùng ánh mắt chân thành dễ hiểu như trẻ con cười với cô: “Xin lỗi, Vĩnh Nhi, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tống Vĩnh Nhi không biết.

Cô chỉ biết khóc.

“Bé ngoan, anh vốn nghĩ, qua nửa năm nữa, đợi đến lúc, anh sẽ dẫn em cùng đi Đức, lấy nẹp trong chân ra, anh muốn để lần đầu tiên em thấy anh đi đường, anh liền giống như một người bình thường. Nhưng mà, anh rất xin lỗi, anh tự cho là đúng, để chuyện phát triển như bây giờ.”

Trời biết anh đã quyết tâm bao nhiêu, mới dám thể hiện dáng vẻ kỳ cục thế này của mình trước mặt cô, bạo lộ triệt để!

Trong âm thầm, bản thân anh cũng không tiếp nhận nổi dáng vẻ đi đường hiện tại của mình!

Anh đến bên giường cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn cô: “Bé ngoan, xin lỗi! Em có thể tha thứ cho anh không?”

“Huhu ~ huhuhu~ “

Tống Vĩnh Nhi che miệng khóc đau đớn, cô cảm thấy mình thật sự rất không có tiền đồ, sao mỗi lần đều bị anh chọc tức muốn chết, muốn bỏ đi, muốn đập đầu vào tường, muốn giết người!

Nhưng mà…

Lần nào cũng đều bại dưới sự đau lòng đối với anh!

Người đàn ông này rõ ràng là một con sói đội lốt cừu, nhìn lúc anh ở trên giường đối xử với mình hung hăng biết bao!

Sao lại cứ không tiền đồ như vậy, sao lại cứ bị vài câu của anh đả động chứ?

“Huhu ~ huhuhu ~ Anh đừng hỏi em! Em không biết! Anh đừng hỏi em!”

Cô vừa nghẹn ngào vừa khóc.

Thấy anh ngồi xổm trên đất, cô lại vươn bàn tay nhỏ ẩm ướt do lau nước mắt kéo anh: “Anh đứng dậy, anh, huhu ~ chân anh còn có đồ, anh có thể ngồi xổm xuống sao, huhu ~ huhuhu ~ “

Lăng Ngạo lập tức liền cười.

Lúc cười, giọt nước mắt dính trên hàng mi lăn xuống, trước khi rơi xuống lại bị anh dùng sức làm vỡ nát!

Anh đứng dậy ngồi bên giường, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

“Bé ngoan, anh đảm bảo với em, từ giờ về sau sẽ không che giấu em bất kỳ chuyện gì nữa, không lừa dối em bất kỳ chuyện gì nữa! Em có thể đừng rời khỏi anh không?”

Lăng Ngạo ngẩng đầu nhỏ khỏi lòng anh, nhìn anh: “Nếu em nói em muốn về nhà thì sao, anh sẽ thả em đi sao?”

Anh nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn khổ sở giãy giụa thật lâu, lắc đầu: “Sẽ không!”

“Huhu! Anh khốn kiếp, anh dựa vào cái gì không thả em về nhà?”

“Bé ngoan, anh không muốn lừa dối em nữa.” Anh như quyết tâm, nói: “Cuộc đời này anh đều sẽ không thả em đi, anh không muốn lừa em, bé ngoan, cho dù em làm loạn với anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không thả em đi!”

Tống Vĩnh Nhi khóc huhu, anh chỉ luôn ôm cô như vậy.

Bóng dáng hai người in trên tường, phóng đại rất nhiều lần, lại cảm thấy ấm áp.

Một lúc sau, cô lau nước mắt trong lòng anh, lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên áo ngủ của anh, nói: “Em đói rồi.”

“Được, vậy chúng ta đi ăn cơm.”

Anh cười kéo tay cô, cô lại rụt tay nhỏ về không cho anh kéo: “Chúng ta còn không làm hòa đâu! Không cho anh kéo tay em!”

Anh: “…”

Lặng lẽ đứng dậy, anh lùi về phía sau một bước, muốn tìm xe lăn.

Nhưng hai chân cô nhóc trên giường vừa chạm đất, lại trượt cả người xuống, mông ngồi trên đất: “Hu oa ~ Sao anh không đỡ em một chút! Huhu ~ Rõ ràng biết em bị anh tra tấn đau muốn chết rồi, còn không đỡ em!”

Lăng Ngạo vội tiến lên, trực tiếp ôm ngang cô dậy, vừa muốn cất bước, nắm đấm nhỏ của cô lại đập vào ngực anh: “Đáng ghét, anh thả em xuống! Thả em xuống! Chúng ta còn chưa làm hòa đâu, anh làm gì ôm em như vậy!”

Lăng Ngạo có chút khó xử: “Anh sợ em đi đường, bên dưới đau!”

Cô lại cạn lời nhìn anh: “Nhưng trên chân anh còn có nẹp chưa lấy ra! Không thể chịu sức nặng! Anh mau thả em xuống! Còn mấy tháng nữa là được rồi, anh đừng làm uổng phí công sức vào lúc này!”

“Bé ngoan, em đang đau lòng anh?”

“Không có! Chúng ta còn chưa làm hòa đâu, ai đau lòng anh chứ!”

“…”

Tống Vĩnh Nhi giãy giụa, xuống khỏi ngực anh, kéo cánh tay anh, ấn bóng dáng cao lớn của anh lên xe lăn!

“Rõ ràng biết xương mình còn đang được cố định, thì đừng đi tới đi lui!”

“Ừ.”

“Lần trước trong thư phòng, em thấy dấu chân đó chính là của anh nhỉ?”

“Ừ.”

“Anh còn lừa em, thật là…”

“Sau này sẽ không.”

“Nhưng mà, hôm đó em từng so sánh bản vẽ đế giày, không giống với dấu chân, đó là chuyện gì?”

“Anh tranh thủ lúc em ra ngoài, nắm chắc thời gian đổi giày!”

“Anh! Thật sự vô sỉ!”

Lúc cô cảm thấy má mình dán trên ngực anh như vậy, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng.

Cô biết lúc chú già đứng dậy sẽ rất đẹp trai, lại không nghĩ tới sẽ đẹp trai như vậy!

Hơn nữa dáng vẻ anh trở nên cao lớn, giống như một bến cảng, một vùng đại dương, một vầng thái dương!

Thấy anh hiện tại cái gì cũng nói với mình, con ngươi lanh lợi của cô vòng vo, nói: “Chú à, trước đây chú từng thích mấy người?”

Anh khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mình em.”

“Vậy chú từng hôn mấy cô gái? A, có mấy người làm…cái đó với chú?”

Lúc hỏi câu này, Tống Vĩnh Nhi có chút thấp thỏm. Trước đây nghĩ chân anh không ổn nên thôi, bây giờ nghĩ lại, anh 22 tuổi đã bắt đầu có thể đi đường, chỉ là có chút thọt.

Lại cẩn thận nhớ lại lúc trên giường trước đây, dáng vẻ dũng mãnh đó của anh, thật sự là đến bây giờ vẫn khiến cô ký ức như mới!

Đau!

Rất đau!

Anh nhìn ra suy nghĩ của cô, cũng hiểu yêu cầu của cô đối với tình cảm rất nghiêm khắc, tiêu chuẩn nghiêm khác đó chính là sạch sẽ!

Lập tức cực kỳ nghiêm túc chứng minh trong sạch: “Chỉ mình em! Cho dù là tình đầu hay là nụ hôn đầu, hoặc là cái khác, cho dù là lần đầu tiên hay là lần thứ hai, đều chỉ có mình em!”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi có chút vui vẻ, chỉ cảm thấy, cô thật sự là kiếm lời rồi!

Ấn mở cửa thang máy, cô xinh đẹp đỡ anh vào, trong đầu lại nhớ ra vài thứ trong tiểu thuyết ngôn tình, không nhịn được tò mò, hỏi: “Vậy chú à, anh trước đây lúc có nhu cầu sinh lý, có từng tự giải quyết không?”

“Khụ khụ khụ, khụ khụ!”

Lăng Ngạo đột nhiên mắc bệnh ho, anh thoáng chốc cảm thấy cả người đều không ổn.