Liên hệ với những chuyện ở trước đó, lại nhìn vết tích đã từng khóc ở trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi trắng bệch trong nháy mắt.
Trần Tín nhìn cô, thận trọng hỏi: “Cô Tống?”
“Hả?”
“Có thể đưa điện thoại cho tôi không, cậu tư vẫn còn đang chờ.”
“À, anh cầm đi.”
Lúc Tống Vĩnh Nhi đưa điện thoại di động cho anh ta, cô buồn bã hỏi: “Tôi có thể đi ở đằng sau xem anh ấy không, tôi có lời muốn nói với anh ấy.”
Cô đối với ông chú thật sự là tình yêu, là tình yêu đó, không phải là đồng tình đâu!
Ông chú là vì chuyện này mà khóc, anh đau lòng biết bao nhiêu chứ?
Làm sao bây giờ đây? Gấp gấp gấp!
Trần Tín lại mang một vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu từ chối: “Thật sự xin lỗi cô Tống, tối nay công việc của cậu tư rất quan trọng, tạm thời có việc gấp phải xử lý, không thể gặp cô được rồi. Cô Tống ngủ ngon.”
Tống Vĩnh Nhi lo lắng đứng tại chỗ, cứ đứng đó mà trơ mắt nhìn Trần Tín đi khỏi như vậy.
Bầu không khí rất là yên tĩnh mà đầu óc của Tống Vĩnh Nhi lại rất hỗn loạn.
Cô sốt ruột cứ đi tới đi lui ở trong phòng ngủ, đã rất khuya rồi cô cũng chỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, căn bản không thể ngủ được.
Chỉ cần trong đầu vừa nhớ đến cảnh tượng Lăng Ngạo lúc nãy nằm lẻ loi cô đơn ở chỗ này, đau lòng yên lặng rơi nước mắt, Tống Vĩnh Nhi liền thấy tự trách không thôi, đã cảm thấy tim đau đến nỗi không thể hô hấp được.
Cô sốt ruột, sốt ruột đến nỗi cũng khóc luôn.
Nhưng mà cô gái nhỏ xinh đẹp mười tám tuổi mới yêu lần đầu tiên làm sao có thể là đối thủ của ông chú xấu xa hai mươi sáu tuổi được?
Tống Vĩnh Nhi luôn luôn không biết được, hiện tại ở dưới lầu Trần An đang ở trong phòng của bọn họ.
“Em đã đăng ký ba cái tên để trả lời dòng trạng thái của cậu tư, chắc là đủ rồi chứ nhỉ?”
Khúc Thi Văn đang làm ổ ở trong ngực của Trần An chơi điện thoại di động.
Trần An nói: “Anh cũng đã đăng ký một tài khoản để trả lời lại, không biết là bây giờ cô Tống có nhìn thấy không nữa.”
“Em cảm thấy cậu tư thật là độc ác, tâm cơ nhiều năm như vậy mà lại đặt vào trên người một cô gái nhỏ, lúc này cậu ấy còn chơi mất tích nữa chứ, chính là không cho cô Tống có cơ hội giải thích. Cô Tống ở một mình trong phòng không chừng đang gấp gáp biết bao nhiêu, có lẽ là tối ngày hôm nay cũng sốt ruột đến nỗi không ngủ được.”
Khúc Thi Văn lắc đầu thở dài, nhớ lại dáng vẻ đáng yêu chân thật của Tống Vĩnh Nhi, chị ta thật sự không đành lòng.
Trần An lại hiếm có mà mỉm cười: “Em phải nghĩ cho cậu tư nhiều hơn, nghĩ đến cậu chủ nhỏ tương lai của chúng ta, cậu tư làm như vậy cũng không phải là muốn ăn cô Tống sớm một chút hay sao?”
“Em còn tưởng rằng bọn họ đã động phòng rồi đó chứ, có điều mấy đồ ăn hỗ trợ mang thai làm cho cô Tống để điều dưỡng thân thể cũng không tính là lãng phí.”
Khúc Thi Văn nói xong lại mỉm cười, đặt điện thoại di động qua một bên rồi nói: “Anh nói đúng, chỉ cần suy nghĩ lại cậu chủ nhỏ của chúng ta em thì cũng không có cái gì không đành lòng cả.”
Trần An gật đầu nói: “Không sai, cậu tư quan tâm cô Tống như vậy căn bản cũng không thể ép buộc cô ấy được. Cô ấy lại còn trẻ như vậy, nếu như cô ấy không chủ động thì cậu tư vẫn phải luôn cứ ăn chay, đến nỗi phải dùng đến chiêu này có lẽ là cậu tư phải nhịn rất khổ cực rồi, không muốn phải nhịn nữa.”
Lại nói, lúc Lạc Kiệt Hy rời khỏi Tử Vi Cung trở lại phòng trong khách sạn thì Nghê Tịch Nguyệt đã trở về rồi.
Bà ta vừa mới tắm xong bước ra từ trong nhà vệ sinh, mặc trên người một bộ áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ thẫm.
Lạc Kiệt Hy vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu thương đang điềm tĩnh đứng ở chỗ đó.
Trong tay của ông đang cần một bình giữ ấm, mỉm cười dịu dàng với bà ta: “Tắm rồi à?”
Nghê Tịch Nguyệt không có trả lời lại.
Ánh mắt của bà ta rơi vào đồ vật ở trong tay của ông, mất hứng nói một câu: “Từ xưa đến nay tôi không có ăn bữa khuya.”
Bà vén chăn lên muốn đi ngủ, rồi lại nói: “Ở kế bên còn có phòng.”
Lạc Kiệt Hy cũng để ý đến sự lạnh nhạt của bà đối với mình, đã nhiều năm như vậy rồi, quen thuộc là một trong số nguyên nhân trong đó, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là ông ta đã hiểu được nỗi khổ trong lòng của bà.
Nước mắt đang ở trong lòng, lúc chớp mắt mà không chú ý thì sẽ mặc nó vọt lên, vọt ra khỏi hốc mắt.
Nhưng mà ông ta không thể.
Trên đường trở về vẫn luôn nhớ đến những lời nói cay nghiệt, những lời nói mà Lạc Kiệt Hy công nhận con trai, từng chữ từng chữ đều đâm vào trong ruột gan, khiến ông ta áy náy hổ thẹn, nhưng mà cũng là chân lý.
Đặt cái bình giữ ấm ở trên bàn sách cách đó không xa, Lạc Kiệt Hy nhìn bà ta một chút, che giấu sự gian xảo trong con ngươi màu đen, ông ta nói: “Phú Nhất rất khó khăn mới đoàn tụ được với hai đứa con trai, tôi đã cho ông ấy hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi để đi tìm các con, lúc nãy ông ấy trở về đã mang theo cái này, nói cái gì mà do cô Tống đã tự tay làm đó.”
Bóng dáng mềm mại ở trên giường lại cứng ngắc một chút.
Giờ phút này, trong lòng của Nghê Tịch Nguyệt bộc phát rung động.
Không lẽ là người đàn ông này đã biết cái gì đó, hoặc là đã đoán được cái gì đó cho nên mới đến đây để thăm dò mình?
Cố gắng điều chỉnh hô hấp lại, bà ta nhắm mắt tận lực không thèm nhìn tới, không thèm nghe, tránh đi sự quất rầy của ông ta thì tốt rồi.
Nhưng…
Kia là do con dâu của mình tự làm sao?
Phúc lợi mà bình thường có cầu cũng không cầu được, bây giờ cứ lãng phí như vậy ư? Không ăn sao?
Trong lúc mà lòng của bà ta đang giãy dụa, Lạc Kiệt Hy nói tiếp: “Tôi cũng không biết rõ người mà ông ấy nói là ai, nhưng mà hình như Phú Nhất nói vợ chưa cưới của đứa bé kia.”
Nghê Tịch Nguyệt bật dậy ngồi ở đầu giường, nhìn ông ta: “Rốt cuộc là ông muốn nói cái gì?”
Trong đôi mắt dịu dàng xinh đẹp kia lại lộ ra chút đề phòng!
Nhưng mà vẫn nhịn không được mà quét mắt nhìn bình giữ ấm ở trên bàn sách.
Lạc Kiệt Hy nhìn không sót thứ gì ở trong mắt của bà ta, nhẹ giọng cười rồi nói: “Cũng không có gì cả, Phú Nhất đã đem đến rồi thì bà ăn đi. Chỉ cần bà đồng ý không gặp đứa bé kia, không gặp Lăng Vân nữa thì tôi cũng sẽ không tức giận.”
Nói xong, Lạc Kiệt Hy xoay người lại đi khỏi.
Mỗi một bước đi, trái tim của ông ta đều đau đớn.
Rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà ông ta lại ép người phụ nữ mình thương yêu nhất thành cái dạng này?
Ông ta biết rõ ràng hết chân tướng, nhưng mà vẫn không đành lòng nói ra: Em yêu à, anh đã gặp con của chúng ta rồi, anh đã biết hết tất cả mọi chuyện.
Ông ta không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ sụp đổ, nổi điên sau khi bà ta biết được, ông ta không đành lòng nhìn thấy như vậy!
Giống như lời mà con trai đã nói, chìa khóa để giải quyết vấn đề này cũng không phải là đón con trai về mà là kết hôn với bà ta thì có thể giải quyết rồi!
Trước đó thì ông ta nhất định phải biết rõ ràng nguyên nhân mà cứ luôn không ngừng làm khó, ép buộc bà ta rốt cuộc là cái gì.
Cửa phòng vừa mới đóng lại.
Nghê Tịch Nguyệt ngồi một mình ở trong phòng ngủ.
Ánh mắt thanh tịnh mà đẹp đẽ của bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào cái bình giữ ấm kia, trong đầu lướt qua cảnh tượng vào tối hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi trong thang máy ở bệnh viện.
Biết rõ ở xung quanh còn có cảnh sát vũ trang, biết rõ thân phận cao quý của bà ta, nhưng mà vẫn liều lĩnh lôi kéo bà ta nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Lăng Ngạo!
Một cô gái ngốc nghếch vì tình yêu mà không sợ chết, khiến cho cổ tay của bà ta bị bóp đau muốn chết đi được!
Vành mắt của Nghê Tịch Nguyệt đỏ ửng khẽ nở nụ cười, mang đôi dép lê bước từng bước một đi tới.
Lúc mở bình giữ ấm ra, một mùi hương xông vào mũi, rốt cuộc nước mắt của bà ta cũng đã rơi xuống.
Thật sự là một cô gái tốt.
Tiểu Ngạo của bà thật là may mắn!
Bầu trời sắp sáng rồi thì Lạc Kiệt Hy mới quay lại.
Ông ta vừa mở cửa đã nhìn thấy cả người của Nghê Tịch Nguyệt cuộn lại thành một cục, ngủ rất an tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười điềm tĩnh. Đã trôi qua n năm rồi, bà vẫn là một cô công chúa nhỏ được trân quý cực kỳ ở trong lòng của ông ta như cũ.
Ông ta đi qua nhìn mì ở trong bình giữ ấm một chút, đã sớm ăn đến nổi ngay cả canh cũng không còn.
Lạc Kiệt Hy mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Cục cưng, mơ thấy một giấc mơ đẹp gì vậy, chia cho tôi một nửa với!”