Thỏa mãn đi dạo trong nhà Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi thật sự cảm thấy ở đây là phong cách cô cực kỳ yêu thích, lúc đi, cô phân phó Trần An: “Mở cửa nhanh chút!”
Trần An đứng bất động, cô lại nhìn chằm chằm chờ đợi có người thay cô giải thích nghi hoặc.
Khóa cửa phức tạp như vậy, cô phải ghi nhớ thật kỹ cách mở, tương lai sau khi ở đây mới sẽ không xảy ra nhiều bất tiện.
Ai biết, Trần Tín phì cười, thành công thu hút sự chú ý của Tống Vĩnh Nhi, anh ta lấy điện thoại khỏi túi áo, ấn nhẹ hai cái lên màn hình, cửa cứ tự động mở ra như vậy.
Miệng Tống Vĩnh Nhi mở thành hình chữ O, vừa muốn hỏi rõ, lại thấy Trần An đã đi tới, trực tiếp cầm khóa phức tạp nhấc nhẹ một cái, ổ khóa đã yên tĩnh năm trong tay anh ta.
“Cô Tống, đây là cửa điện tử, có thể dùng điện thoại có hệ thống hồng ngoại từ xa để đóng mở.” Trần An nói xong, lắc lắc ổ khóa trong tay, tiếp tục nói: “Đây là đồ chơi của con trai tôi, nó thích để đồ lung tung, chơi xong không nhớ thu dọn, cho nên làm cô Tống hiểu lầm thành khóa của cửa lớn, tôi rất xin lỗi!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Mà Lăng Ngạo lúc này đang ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, đầu hơi nghiêng, lười biếng lại lộ ra nhàn nhạt cao quý. Ánh mắt anh nhìn cô, đôi mắt sâu không lường được, có cảm xúc không rõ hiện lên, nhìn không ra là ấm áp hay là trào phúng.
Chủ tớ ba người này, đang đè ép IQ của cô sao?
Tức giận nắm túi của mình đi nhanh ra ngoài vườn, Trần An mặt không cảm xúc đuổi theo làm tài xế.
Đợi cô cuối cùng ngồi vào xe, nhìn Lăng Ngạo không đuổi theo, đôi môi đỏ cuối cùng thở phì: Bất kể thế nào, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành rồi.
Cộc cộc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cửa sau xe đột nhiên bị mở ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi, Trần Tín mỉm cười lịch sự lễ phép đưa cho cô một tờ giấy note màu trắng, phía trên có một chữ, nét chữ bay lượn, phóng khoáng cuồng vọng.
Niệm.
Đọc sách? Đọc báo? Học đại học?
Đọc tiểu thuyết? Đọc kịch bản? Đọc thơ?
Khóe môi cứng ngắc giật hai cái, Tống Vĩnh Nhi im lặng nhìn Trần Tín: “Có ý gì?”
Đôi mắt to mê mang của cô tràn đầy cầu xin hãy cho tôi biết, bộ dạng tinh tế đáng yêu giống như búp bê trong câu chuyện thiếu nhi.
Nhìn đến Trần Tín đỏ cả mang tai, giọng nói ấm áp: “Cô Tống thông minh phi phàm, có thể yểu được ý của cậu tư.”
Nói xong, anh ta lễ độ giúp cô đóng cửa xe, lùi về phía sau hai bước thể hiện tư thái tiễn cô rời đi.
Niệm?
Cái gì?
Tống Vĩnh Nhi nhìn tới nhìn lui dòng chữ trong lòng bàn tay, cuối cùng bất lực xé vụn nó, vo tròn, bóp nát!
Mà lúc này người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt sáng rực nhịn màn hình to tinh thể lỏng trước mặt, nhìn cô khuôn mặt tràn đầy tức giận, động tác khoa trương dẫm dẫm tờ giấy anh đưa, cuối cùng lại mở cái miệng nhỏ nuốt thi thể của nó vào bụng!
Cô nghĩ nghĩ, hình như vẫn chưa đủ, cho nên duỗi tay trực tiếp tìm trong túi của mình.
Cô lấy ra bút của mình, còn có một tập giấy dán màu hồng xinh xắn.
Sau khi nhanh chóng viết lên, xé ra, trực tiếp dán lên trên ghế của Lăng Ngạo!
Nhìn trang giấy đó tự vui vẻ cười to, bộ dạng không tim không phổi của cô thành công thu hút sự tò mò của người đàn ông trên xe lăn.
Remote trong tay thay đổi hai lần, màn hình chuyển tới phía trên tấm giấy nhỏ màu hồng đó.
Một con tôm trên người buộc một sợi dây, phía dưới rơi ra một quả trứng gà.
Đây là toàn bộ hình trên giấy note, hàm ý chính là: Nói lung tung!
Trần Tín không nhịn được phì cười: “Cô Tống thật sự quá đáng yêu.”
Người đàn ông trên xe lăn lại mặt không cảm xúc, càng là trầm mặc, đôi mắt đó càng thêm sâu xa mê người.
***
Sau khi qua cuối tuần ngắn ngủi, Tống Vĩnh Nhi lại quay về trong trường.
Mang muốn mặt tươi cười làm mặt quỷ với ông trời, ngay thời khắc ai ai cũng căng thẳng chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi cuối kỳ, cả người cô lại tản ra khí chất lười biếng và tươi mát, giống như giọt sương mai trong lành ngày hè.
Cả tuần lễ, việc cô thường làm nhất chính là ôm đống tài liệu ôn tập, một mình cô ngồi trong thư viện giết thời gian.
Sớm muộn cũng sẽ có tài xế trong nhà đến đón cô, buổi trưa một mình đến nhà ăn dùng cơm, hoặc là tự mình tìm một quán ăn không thệ, dựa vào bên cửa sổ, giải quyết đơn giản.
Mỗi ngày đi sớm về tối làm cô xa cách không ít với các bạn học.
Lại thêm cô còn là sinh viên mới năm nhất, mọi người đều đến từ tứ hải năm châu, ai cũng không biết ai, nếu không sáng chiều ở chung trong một phòng ngủ, thì càng đừng nói tới cái gì tình cảm.
Cô đơn sao?
Không hề!
Cô có một gia đình hoàn mỹ ấm áp, có ba mẹ yêu thương cô.
Cô còn có người bạn thân tên Mạnh Tiểu Ngư, nhà ở Thanh thành, hai người từ nhỏ vô tư lớn lên.
Mạnh Tiểu Ngư còn có một anh trai tên Mạnh Tiểu Long, là tình yêu đầu thanh mai trúc mã của cô.
À, cũng có thể nói là yêu đơn phương.
Vì loại tình cảm mông lung này cất giấu trong lòng Tống Vĩnh Nhi đã nhiều năm, cô lại từ đầu tới cuối chưa từng bày tỏ.
Lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ âm thầm hỏi tình huống của Mạnh Tiểu Long, hỏi thăm anh rốt cuộc có bạn gái chưa, có thích cô gái nào không, muốn bao lớn kết hôn, sau khi kết hôn muốn sinh mấy đứa con.
Vấn đề chống chất lại thêm giao kết nhiều năm, chuyện Tống Vĩnh Nhi thích Mạnh Tiểu Long, căn bản không che giấu được Mạnh Tiểu Ngư.
Chuyện này cũng dẫn đến thật lâu thật lâu trước đây, Mạnh Tiểu Ngư đã đối xử với Tống Vĩnh Nhi như chị dâu cả nhà mình.
Sau khi Tống Quốc Cường nói với con gái chuyện muốn liên hôn, giây phút đó, trong lòng Tống Vĩnh Nhi đau nhức, cô nhớ tới Mạnh Tiểu Long.
Nói thế nào đây, nếu yêu đương, chuyên này căn bản không thể xem là vậy.
Dù sao tình yêu đầu ngây ngô của thiếu nữ, mỗi người trên đường trưởng thành đều sẽ gặp phải, nhưng tình cảm này quý ở chỗ chân thật, cũng bổ sung cho thế giới tình cảm trống không nhiều năm của Tống Vĩnh Nhi, cho nên, nhớ tới Mạnh Tiểu Long, trong lòng cô sẽ mong ngóng, cũng tiếc nuối, cũng hoài niệm, cũng chúc phúc.
***
Chiều thứ sau, sau môn thi cuối cùng, kỳ nghỉ hè năm nhất sắp bắt đầu.
Lại cứ trước khi thi, Tống Vĩnh Nhi nhận được cuộc điện thoại, người gọi đến là Mạnh Tiểu Long.
Anh nói anh nghỉ hè rồi, vì là cao điểm kỳ nghỉ hè, không thể đặt được vé máy bay, vé xe về quê cũng khó mua, anh khó khăn lắm mới giành được một vé, ghế cứng cũng không sao, lúc đến thành phố M đã là một giờ đêm rồi.
Anh ở thành phố M không có bạn, muốn Tống Vĩnh Nhi giúp anh đặt một phòng, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau về Thanh thành.
Yêu cầu của thanh mai trúc mã, Tống Vĩnh Nhi đương nhiên đáp ứng.
Chính vì điều này, cả buổi chiều cô cười khúc khích, giống như đồ ngốc. Cô nghĩ dù không thể kết duyên với Mạnh Tiểu Long, nhưng có thể trở thành người bạn anh tin tưởng, dựa dẫm, sau thật đối xử chân thành, chỉ xem như mình có thêm một anh trai là được, cũng là việc may mắn lớn trong đời!