Cố Duyên gằn lên một tiếng, các cảnh vệ nghi hoặc nhìn nhau.
Thật sự không biết hai cô gái ai mới là người của phu nhân Nguyệt Nha, cũng không biết nên giúp thế nào.
Mà lúc này, Tống Vĩnh Nhi đã kéo phu nhân Nguyệt Nha đến trước cửa phòng bệnh của Lăng Ngạo, nghe thấy tiếng động, mọi người dần dần ra xem, nhìn thấy ở một đầu của hành lang có hai cô gái đang đánh nhau!
Rất nhanh, Cố Duyên bị Khúc Thi Văn chế phục.
Lúc này, Nghê Tịch Nguyệt có chút bất lực nâng cằm lên, nói với đầu bên kia của hành lang: “Thi! Buông cô ấy ra, cô ấy chính là em gái của Trần An!”
Một câu nói, cả người Trần Tín liền căng thẳng, quên cả việc hành lễ với phu nhân Nguyệt Nha, sợ người nhà làm bị thương em gái, lập tức đi tới: “Chị dâu! Chị nhẹ tay chút! Thủ hạ lưu tình!”
Tình thế trước mắt diễn biến quá nhanh khiến Tống Vĩnh Nhi có chút không kịp trở tay.
Mà người bên trong hình như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa mở cửa ra nhìn, cả người Trần An đều sững ra, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Phu nhân!”
Trần An kích động vạn phần, nghĩ đến cậu tư rất muốn gặp mẹ thì vội vàng mở to cánh cửa ra, bản thân anh ta lui sang một bên, giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình!
Giường của Lăng Ngạo, vừa hay có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện ở cửa.
Bóng hình màu vàng nhạt đó, tựa như ánh trăng đang đổ bóng mờ ảo ở trước cửa, mắt của Lăng Ngạo nhìn trân trân!
Nghê Tịch Nguyệt sớm đã nghe nói, đứa trẻ này lớn lên giống với bác Thiên Lăng.
Hôm nay nhìn thấy mới biết đâu chỉ là giống, dáng vẻ của Lăng Ngạo, bà dám nói, nếu như Lạc Kiệt Hy nhìn thấy, nhất định có thể vừa nhìn đã nhận định: Lăng Ngạo là con của ông ấy!
Ánh mắt của bà ta hãm sâu vào trong mắt của anh, 26 năm rồi, đây mới là lần đầu tiên gặp mặt!
Lăng Ngạo hình như cũng bị sốc.
Thế nhưng, lúc này ai cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ làm phiền đến lần gặp mặt không dễ dàng có được này!
Trên hành lang …
Khi Trần Tín sải bước qua đó, Khúc Thi Văn đã buông Cố Duyên ra rồi.
Khúc Thi Văn căn bản không có ngờ cô gái trước mắt lại chính là Cố Duyên, vui mừng với thấy may mắn khi mình chưa có thật sự làm bị thương cô ta: “Cố Duyên, chị là chị dâu cả của em, chị là vợ của Trần An!”
Chị ta chìa tay ra với cô ta, Cố Duyên cũng không ngờ, nhanh chóng bắt tay chị ta, sau đó mặt mày nghiêm túc đánh giá chị ta: “Chị là chị dâu lớn của em? Chị thật xinh đẹp! Đẹp hơn trong tưởng tượng của em!”
Cố Duyên đã nghe nói, anh cả của mình lấy một cô gái vừa biết đánh nhau vừa biết nấu cơm.
Khi đó trong đầu cô nghĩ Khúc Thi Văn chắc là một người phụ nữ mạnh mẽ thô lỗ, còn có thể sinh con trai.
Nhưng bây giờ xem ra, Khúc Thi Văn lại là một cô gái mảnh mai, trắng trẻo, ngũ quan cũng rất đẹp.
Thật sự là không ngờ!
Hai mắt của Trần Tín nhìn chằm chằm vào Cố Duyên, từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, càng nhìn anh ta càng vui mừng và kích động.
“Anh là anh hai của em, anh tên Trần Tín!”
Anh ta nói một câu, mắt nhìn chằm chằm, bước lên giữ gương mặt của Cố Duyên, một lúc thì bóp cằm của cô ta, lát sau lại nhéo mũi, lúc nữa lại sờ tai của cô ta, giống như đang chứng minh người trước mắt có phải người thật không.
Gương mặt nhỏ của Cố Duyên cũng bị anh ta giày vò đến đỏ cả lên.
Có chút đau, nhưng nhịn không lên tiếng.
Có chút xấu hổ, dù sao bản thân cô ta cũng đã là cô gái đã lớn rồi: “Anh hai! Em đã 18 tuổi rồi, anh cứ giữ mặt của em như thế này, không thích hợp!”
Ngay cả ba Phú Nhất cũng không có động tác quá thân thiết với cô ta như vậy, dù sao bây giờ, nam nữ có khác biệt mà!
Trần Tín lại không thấy thế, mỉm cười nói: “Sợ cái gì! Em là em gái ruột của anh, anh chính là hiếu kỳ, em gái anh thì ra lớn thành như thế này.”
“He he.” Cố Duyên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía trước không xa, mới nhớ đến Nghê Tịch Nguyệt: “Không nói với hai người nữa, em đến đây cùng phu nhân! Em phải bảo vệ phu nhân!”
Trần Tín nghẹn lời.
Với loại công phu mèo ba chân vừa rồi của cô ta, anh ta cũng nhìn thấy rồi.
Nếu như phu nhân Nguyệt Nha cần cô ta bảo vệ, thế thì thật sự an toàn theo phong thủy!
Mặt mày cô nhóc lo lắng quay người đi, sải bước về hướng của Nghê Tịch Nguyệt, cô ta phát hiện Nghê Tịch Nguyệt rất kỳ lạ đứng ở cửa của phòng bệnh nào đó, nhìn vào trong, yên lặng nhìn đến mức ngây người!
Cố Duyên sắp đi đến gần thì gọi một tiếng: “Phu nhân!”
Nghê Tịch Nguyệt hoàn hồn lại, vừa thấy Cố Duyên muốn đi đến thì vội vàng liếc nhìn Lăng Ngạo một cái, mắt hơi đỏ giơ cánh tay ra, đem cánh cửa phòng bệnh đóng lại!
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cũng dập tắt ánh sáng trong mắt của Lăng Ngạo.
“Phu nhân, cậu Nghê ở trong đây sao?” Cố Duyên nhìn vào cánh cửa đã đóng lại.
Nghê Tịch Nguyệt khẽ lắc đầu, nói: “Không có, anh cả cháu ở trong đó, ta cùng anh cả cháu nói vài câu thôi.”
Mặt mày Cố Duyên vui mừng, đang muốn giơ tay mở cửa ra thì bị Nghê Tịch Nguyệt kéo lại: “Chúng ta đi tìm Nghê Chiến trước, tìm được Nghê Chiến rồi, sau đó cho anh em mấy đứa thời gian tụ họp.”
Nhớ đến công việc của mình, Cố Duyên khẽ gật đầu: “Dạ.”
Nghê Tịch Nguyệt liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, khẽ mỉm cười, cử chỉ dịu dàng đáng yêu.
Thế nhưng khi bà ta lướt qua vai của Tống Vĩnh Nhi, lại dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy, rất dí dỏm mở miệng: “Lần sau còn dám nghịch ngợm, cẩn thận ta đánh vào mông cháu!”
Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên nhìn bà ta, lại nhìn thấy trong mắt bà ta có ánh sáng của sự thông minh gian xảo, nhưng sau khi lướt qua nhau, bà ta lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ dịu dàng vốn có của mình, ngay cả cách đi đứng cũng tràn đầy sự cao quý, dần dần rời khỏi trước mắt cô!
Khóe miệng của Tống Vĩnh Nhi hơi co rút, thì ra me chồng cô, trong xương cốt lại là người dí dỏm đáng yêu như vậy sao?
Đánh mông… của cô?
Không nhịn được mà bật cười một tiếng, Tống Vĩnh Nhi gõ cửa phòng.
Sau khi Trần An mở cửa ra, nóng lòng nhìn ra bên ngoài hành lang, trong lòng Tống Vĩnh Nhi biết anh ta đang nhìn cái gì, nói: “Cố Duyên rời khỏi cùng với phu nhân Nguyệt Nha rồi.”
Trong mắt của Trần An hiện lên vẻ tiếc nuối, lại nhìn thấy vợ và em trai đã đi đến trước mắt, bèn nói: “Cậu tư ở bên trong, cô Tống, mời.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, có chút lo lắng vội chạy nhanh tới, nhưng không dám đụng vào anh, hỏi: “Đã bị thương ở đâu, cho em xem, có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói như thế nào.”
Lăng Ngạo nhìn cô, bàn tay lớn trực tiếp giơ ra, nắm chặt lấy móng vuốt của cô.
Cô nhìn thấy trên mu bàn tay có vết trầy xước, lại nhìn thấy trên trán của anh có dán băng gạc trắng thì có chút đau lòng mở miệng nói: “Em sắp bị dọa chết rồi, may mà chỉ là vết thương ngoài da, có đúng không?”
Anh gật đầu, ánh mắt sâu dị thường.
Cô lại nói: “Vừa rồi phu nhân Nguyệt Nha nhìn thấy anh rồi, chắc cũng đau lòng lắm, nhìn thấy bộ dạng đầy vết thương của anh thế này, thật sự hơi đáng thương.”
Thuận theo lực cổ tay của anh, Tống Vĩnh Nhi ngồi xuống bên cạnh của Lăng Ngạo, ngước mắt lên nhìn anh, mỉm cười: “Chú à, vết thương trên trán của anh có để lại sẹo không?”
Anh không lên tiếng.
Cô lại nói: “Nếu thật sự để lại sẹo thì tốt rồi, như thế sẽ không có ai tranh anh với em nữa!”