Tống Vĩnh Nhi từ trước đến giờ vẫn không hay biết, khi một người con trai mang theo cả sự hiếu thảo mà nói ra những lời tình cảm, so với những lời bày tỏ đơn giản kia càng làm người ta phải cảm động hơn.
Đặc biệt là khi biết người mẹ ruột của mình là ai, bất kể Nghê Chiến nói gì, Lăng Ngạo vẫn như cũ nghĩ cho người nọ, tin tưởng người nọ có nỗi khổ bất đắc dĩ, thần giao cách cảm như vậy, lẽ nào chính là sự ngầm hẹn của tình mẫu tử hay sao?
Là do bản tính lương thiện theo di truyền, hay là do sự thận trọng và nhìn xa trông rộng, cùng trí óc biết suy trước tính sau quyết định?
Hai hàng nước mắt ấm nóng cứ thế mà trào ra.
“Chú, sau này nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau bảo vệ bà ấy, nếu ai dám bắt nạt bà ấy, chúng ta cùng đánh cho hắn một trận”
“Ha ha ha!”
Lời nói ngọt ngào của Tống Vĩnh Nhi trôi qua, đổi lại là tiếng cười sảng khoái của Lăng Ngạo.
Cánh tay dài vươn ra, anh bất ngờ kéo cơ thể nhỏ bé của cô lên và ép cô nhìn thẳng vào anh.
Đây là trong đời này củaTống Vĩnh Nhi. Lần đầu tiên, anh và cô nằm với nhau trong tư thế nữ trên nam dưới này.
Những giọt nước mắt hạnh phúc vẫn còn đọng trên gò má dịu dàng, và khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sợ hãi và nhăn lại, hét lên: “Ah ~! Chú! Anh định làm gì vậy! Em vẫn còn nhỏ, còn nhỏ lắm! ”
Lăng Ngạo liếc nhìn cô, liếc nhìn cảnh xuân không xót gì lộ ra chỗ cổ áo, nói một cách ấm áp: “Không nhỏ, tay của anh to như vậy, miễn cưỡng có thể dùng nắm một bên, xúc cảm tốt, màu sắc đẹp, da đẹp, độ đàn hồi tốt, anh rất hài lòng.! ”
“Khốn nạn! Lăng Ngạo”
“ừm, anh đây”
“Anh mau bỏ em xuống”
“Ha ha ha”
Hai người ồn ào một lúc liền cãi nhau. Đối mặt với nụ cười cáo già của anh, Tống Vĩnh Nhi bối rối: “Cái lông nhà anh!”
Cô thề, nếu không phải vì cô quá gấp gáp, cô tuyệt sẽ không mở miệng nói những lời như vậy!
Lăng Ngạo nở nụ cười nhìn cô: “Ngoan, nhìn vào tay anh, gối dưới đầu anh, là em đang nằm trên người anh la hét, không chịu bò xuống, làm sao lại trách anh không buông tha cho em?”
Anh rõ ràng là đã buông cô ra mà!
Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng cả mặt!
Đầu lưỡi run rẩy, cô muốn trèo xuống khỏi anh. Nhưng cánh tay anh lại đưa xuống một lần nữa, bao quanh eo cô, và thắt chặt lại khiến cô không thể di chuyển.
Tống Vĩnh Nhi vừa định hét lên, nhưng giọng nói dịu dàng của Lăng Ngạo lại vang lên: “Ngoan, anh hơi mệt, chúng ta không làm gì cả, để anh ôm một lúc thôi!”
Giọng nói của Lăng Ngạo chứa đầy sự mệt mỏi. Tống Vĩnh Nhi nghĩ lại những gì anh đã trải qua trong mấy ngày này, giống như một bộ phim. Mỗi ngày đều có kịch hay để xem, thỉnh thoảng có một chút cao trào, cô liền thấy đau lòng vì anh.
Bỏ đi bỏ đi.
Không phải chỉ là nằm ngủ cạnh một người đàn ông thôi sao, cũng chẳng mất đi tí thịt nào, huống hồ đó còn là người đàn ông mà mình thích.
Nhắm mắt lại, Tống Vĩnh Nhi đặt tai lên trái tim của Lăng Ngạo. Lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà ngủ thiếp đi.
Giữa đêm cô tỉnh lại, mắt cô mờ đi và trong cả căn phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường, màu vàng kem ấm áp.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa và được Lăng Ngạo ôm trong lòng, đôi môi anh chạm vào trán cô, bất động.
Nín thở, Tống Vĩnh Nhi vẫn có thể nghe thấy hơi thở êm dịu của anh, biết rằng anh đã ngủ, sự ngọt ngào bao quanh khóe miệng, cô đặc biệt vui vẻ và một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sau đêm chung sống hài hòa này, Lăng Ngạo đã khám phá ra một quy tắc: Hãy cho cô ấy một chút thời gian và không gian, thay vào đó cô sẽ ngày càng gần gũi hơn với chính mình.
Ví như, anh dùng hết sức để trói ép cô, cô lại cố gắng trốn thoát. Anh buông cô ra, cô lại không chịu rời đi. Ví như, anh trước khi đi làm nói sẽ đưa cô đi cùng, cô lắc đầu từ chối. Anh thực sự rời đi rồi, cô lại lặng lẽ đi theo sau. Lại ví như, anh trộm chiếm tiện nghi khi cô đang ngủ vào ban đêm, cô đã tức giận khi phát hiện ra. Nhưng khi đêm đến anh muốn yên ổn đi ngủ, cô lại ôm chặt lấy anh.
Vì vậy, tại thời điểm này, Lăng Ngạo đã quyết định trong lòng anh rằng, để đối phó với cô gái nhỏ này, phải có biện pháp thích hợp, không được gò bó, không ép buộc cô, phải thực sự chờ đợi cô từ từ tiếp nhận anh.
Vào bữa sáng.
Món cá tuyết phi lê yêu thích của Tống Vĩnh Nhi lại đang nằm yên ổn trên đĩa của Nghê Chiến.
Cô chỉ thích cá tuyết biển sâu. Nhưng cô lại phải tiêm vắc-xin, vậy nên cô không thể ăn hải sản trong một tháng.
Nhìn Nghê Chiến khéo léo cắt cá tuyết phi lê và thưởng thức những miếng cá trong một tư thế tao nhã, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy thật động lòng người mà.
Một bàn tay to vươn ra đột ngột, chặn ánh mắt cô lại: “Trước mặt anh mà dám chảy nước miếng với người đàn ông khác? Tống Vĩnh Nhi, em giỏi lắm!”
Nghê Chiến gần như mắc nghẹn vì những lời của Lăng Ngạo, anh nhanh chóng nhấp một ngụm sữa và nuốt thức ăn vào miệng, chỉ để nói: “Cậu tư, có phải uống quá nhiều giấm rồi không?”
Lăng Ngạo trực tiếp cầm khăn giấy lau nước miếng cho Tống Vĩnh Nhi và rất thản nhiên nói: “Anh!”
“Cái gì?”
“Hả?”
Cả Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến đều cảm thấy kinh ngạc!
Lăng Ngạo không thèm để ý bọn họ, lặng lẽ đổ đầy súp gà đen đông trùng hạ thảo vào một cái bát nhỏ, và đặt nó trước mặt Tống Vĩnh Nhi, ra sức giải thích: “Không phải cậu tư, mà là anh.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ một giây mới vội phản ứng lại!
Đây là Lăng Ngạo tự mình thừa nhận Nghê Chiến là em!
Nghê Chiến cũng ngạc nhiên, rồi kinh ngạc nói “Anh, anh, anh, anh!”
Hạnh phúc đến bất ngờ đến nỗi Nghê Chiến cảm thấy mọi thứ không còn đúng như ban đầu nữa.
Sớm biết rằng Lăng Ngạo sẽ như thế này. Anh đã không cần phải ngủ cũng thấy không yên, đếm cừu nhỏ suốt đêm mới thiếp đi.
Nhìn vào bọng mắt dưới mí mắt của anh, mặc dù nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai bên ngoài, nhưng nó đã khiến trái tim yếu đuối của anh bị tổn thương nghiêm trọng!
Tống Vĩnh Nhi nghẹn lời, không thể không cười thầm và nói: “Anh Nghê Chiến, em thật muốn mắng người mà! Chú không tốt với anh, anh làm gì cứ hướng tới trước mặt chú! Chú bảo anh gọi anh trai, anh ngược lại có chút không thuận miệng! ”
Đèn pha lê sáng đầy phòng, nhẹ nhàng và yên bình.
Nghê Chiến đột nhiên đỏ mắt, rớt nước mắt và nhét vài miếng cá vào miệng, nhưng dù có ăn nhanh đến đâu, vị chua chát trong lòng cũng không thể nguôi ngoai.
Lăng Ngạo nhìn anh ta ăn rất nhanh bèn đưa đĩa cá tuyết nướng cho.
Hơn nữa, anh còn cắt sẵn: “Cho cậu”
Hai từ, nhưng rõ ràng là vô cùng thân thiết.
Nghê Chiến mỉm cười tự phụ, sau đó nuốt thức ăn với một ngụm sữa và nói, “Không, em ăn đủ rồi”
Lăng Ngạo cũng không bắt ép, lấy lại đĩa và tự ăn. Cũng trong lúc đó, Lăng Ngạo lại nói: “Sáng nay để tôi bảo Trần An đưa cậu ra ngoài. Cửa hàng cậu muốn lần trước, địa điểm cụ thể, chỉ cần nói với Trần An”