Nhưng bây giờ, hai nhà đã náo loạn thành như vậy, Mạnh Dật Lãng cũng xấu hổ mở miệng kêu Tống Quốc Cường giúp họ xây dựng gốc rễ ở thành phố M nữa.
Tống Quốc Cường biết rõ trong lòng Mạnh Dật Lãng có khúc mắc, khẽ thở dài, tiến lên vỗ vỗ vai ông ta, nói: “Lão Mạnh à, ông cũng đừng nghĩ những chuyện được mất, chuyện bọn trẻ, quá khứ là quá khứ, đừng nhắc tới nữa. Các người tạm thời ở đây, chúng ta nên xây dựng sự nghiệp, còn nữa, ngày mai tôi dẫn ông tới khu công nghiệp xem thử, chọn khu đất trước, rồi xây nhà máy.
Mạnh Dật Lãng nghe vậy, mũi chua xót.
Con cái không có tiền đồ, ông không còn mặt mũi, nhưng bạn từ nhỏ lại khoan dung độ lượng như vậy, không tính toán hiềm khích trước đó.
Lưu Lan nhìn Lăng Ngạo nói: “Cậu tư à, vậy Vĩnh Nhi nhà chúng tôi tối nay đi cùng cậu tới Tử Vi Cung sao?”
Một câu nghi vấn đơn giản, Lưu Lan nghĩ, cậu tư có thể gật đầu, là đã xem như cho bà mặt mũi rồi.
Không nghĩ tời, Lăng Ngạo lại còn cười cười với bà, nói: “Ừ!”
Mạnh Dật Lãng nghe vậy kinh ngạc, vô vàn nghi hoặc lướt qua trong lòng: Câm cũng có thể đáp lời?
Nhớ tới lúc bàn bạc cưới hỏi lúc trước, tiếng cười kéo dài không dứt của Lăng Ngạo, như tiếng dây đàn cổ cầm phát ra, du dương uyển chuyển, Mạnh Dật Lãng có chút không dám nghĩ, có phải cậu tư giả câm không?
Ánh mắt ông nhìn Lăng Ngạo quá chăm chú, làm người xung quanh đều cảm nhận được.
Tống Quốc Cường mỉm cười, lại sát bên tai Mạnh Dật Lãng dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: “Rất nhiều người câm đều không thể mở miệng nói chuyện, nhưng âm tiết đơn giản thì vẫn có thể phát ra. Ông đừng nhìn người ta như vậy, cẩn thận rước họa vào thân!”
Mạnh Dật Lãng chợt hiểu ra, vội thu lại ánh mắt, cũng thu lại tâm tư ý đồ dò xét Lăng Ngạo.
Tống Quốc Cường và Lưu Lan nhìn nhau, hai vợ chồng đều không lên tiếng. Hai người họ biết Lăng Ngạo có thể nói chuyện, trước đây không nói ra, là vì không muốn rước chuyện, bây giờ không nói ra, là vì Lăng Ngạo là con rể họ!
Người một nhà, đương nhiên phải giúp đỡ người nhà, cho dù họ vẫn không rõ ý đồ Lăng Ngạo giả câm!
Tống Vĩnh Nhi có chút xấu hổ rụt lại tay mình, nói với Lăng Ngạo: “Anh đợi em một chút, em đi lên thu dọn chút đồ!”
Câu này vừa nói ra, chính là có ý em sẽ không quay lại trong khoảng thời gian ngắn.
Lưu Lan bất đắc dĩ, lại hiểu rõ con gái lớn không thể giữ lại, thấy cô muốn lên lầu, lại nói: “Đợi chút!”
Tống Vĩnh Nhi đứng lại, quay đầu nhìn bà: “Mẹ, sao vậy?”
Lưu Lan đưa rương màu xanh lam cho cô: “Tiện đó cất vào tủ bảo hiểm!”
Đây đều là tiền đó!
Cái này bao nhiêu tiền đây!
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo một cái, có ý hỏi, Lăng Ngạo bất đắc dĩ khẽ cười.
Lưu Lan trừng mắt cô, nói: “Con nhóc không tiền đồ! Đây đều là đồ của con! Người ta đều là chồng hỏi ý vợ, nào còn có vợ chuyện gì cũng phải hỏi ý chồng? Thật sự là không cho mẹ chút thể diện nào!”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Quốc Cường có chút kỳ quái, sờ sờ mũi, nói với Tống Vĩnh Nhi: “Mau lên đi!”
Mọi người ở dưới lại nói chuyện đôi ba câu, Tống Vĩnh Nhi rất nhanh đã từ trên lầu đi xuống, miếng ngọc lục bảo trước ngực chiếu lấp lánh, rất giống với miếng trước ngực Lăng Ngạo.
Trong tay cô chỉ xách một túi nhỏ, bên trong là điện thoại tùy thân, cục sạc, laptop, còn có vài quyển sách, không còn gì khác.
Trong Tử Vi Cung cái gì cũng có, quần áo giày dép nhiều tới mặc không hết, mỹ phẩm dưỡng da đều là tốt nhất, cô nghĩ, nghỉ hè mấy ngày rồi, cô còn chưa đọc sách, bài tập nhất định là có rồi.
Tống Vĩnh Nhi không giống các sinh viên khác, cảm thấy sau khi thi cấp ba thì có thể thả lỏng tự tại, đốt hết sách vở
Cô là một cô bé rất thích đọc tiểu tuyết suy luận, rất nhiều tiểu thuyết suy luận nổi tiếng thế giới cô đều đã xem mòn rồi, những quyển như Sherlock Holmes Toàn Tập, án mạng tại đường nhà xác, The Moonstone, Les Huit coups de l’horloge, mỗi một tình tiết cô đều có thể nói với bạn rành mạch.
Cho nên, chuyên ngành đại học của cô là pháp y học và tâm lý học tội phạm, lúc đầu khi điền báo danh, vì chuyện này, nhà họ Tống còn đặc biệt mở cuộc họp gia đình vài ngày, cuối cùng cô giành được thắng lợi.
Bây giờ thứ để trong túi cô, chính là sách giáo khoa có liên quan tới chuyên ngành của cô!
Trần An tiến lên, nhận túi trong tay cô, nói: “Cô Tống, để tôi cầm đi.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu, đi lên nắm xe lăn Lăng Ngạo, người hơi khom xuống: “Chúng ta quay về đi?”
Lăng Ngạo khóe môi cong lên, gật đầu: “Ừ.”
Cho nên, màn đêm hạ xuống, vợ chồng Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng đưa họ tới trong sân, nhìn đám người Tống Vĩnh Nhi lên xe, cửa xe đóng lại, Tống Vĩnh Nhi hạ cửa sổ xuống vẫy tay với Lưu Lan: “mẹ, quay về đi, con sẽ chăm sóc mình thật tốt. Vài ngày nữa con quay về thăm mẹ!”
Lăng Ngạo như nhớ ra điều gì, đưa giấy note về phía Trần An.
Lúc anh viết, Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy, phía trên có một chữ: Thiệp.
Trần An hiểu ý, lập tức lấy ra cặp giấy tờ trong hộc trước xe, đếm đếm, sau đó xuống xe, giao cho Tống Quốc Cường, nói: “Ông Tống, đây là thiệp mời buổi tiệc đính hôn của cậu tư và cô Tống, địa điểm là Tử Vi Cung, tất cả hai mươi bàn, ông Tống nhìn xem có họ hàng bạn bè nào cần mời, từ điền tên lên đi. Nếu thiệp không đủ, lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ mang đến cho ông.”
“Đủ rồi đủ rồi!” Tống Quốc Cường gật gật đầu, giơ tay nhận.
Trong lòng cũng đang tính toán, nếu một thiệp một nhà, hai mươi thiệp chính là hai mươi nhà. Người thân bạn bè họ ở quê nhà Thanh Thành, thực ra gọi điện thoại thông báo là được rồi, không cần dùng tới, vài bạn học cũ có ân, đồng hương, còn có bạn bè thân thiết, mỗi người một thiệp, tính ra, 20 thiệp cũng đã dư rồi.
Trần An gật đầu: “Được.”
Mọi người tiễn xe họ rời đi thì vào trong biệt thự.
Mà lúc bóng xe màu đen rời khỏi tiểu khu nhà họ Tống, Nghê Chiến đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cô nhóc, bạn học của cô đâu? Có muốn mời không? Còn có giáo sư, giáo viên hướng dẫn nữa?”
“A?” Tống Vĩnh Nhi có chút xấu hổ: “Không, không có, tôi chỉ học trong trường, không ở lại. Những bạn học đó đều từ bốn phương tụ lại, bạn bè trước đây chơi tốt ở cấp hai cấp ba, bây giờ tuy nói quen biết, nhưng cũng cả năm không liên lạc rồi. Về phần giáo sư, giáo viên hướng dẫn, tôi mới năm nhất, không có quan hệ quá tốt.”
Nói tới đây, ánh mắt Tống Vĩnh Nhi lộ ra tiếc nuối.
Mà cô còn chưa mở miệng, Lăng Ngạo bèn đã nắm chặt tay cô, mềm giọng an ủi: “Cô ta không xứng làm bạn thân của em. Nếu đã nhầm người, bỏ qua chính là may mắn, vui lên, đừng buồn bực.”
Tống Vĩnh Nhi ngước mắt nhìn anh, trong lòng ấm áp.
Còn chưa nói ra tâm sự, anh đã có thể nhìn ra, rất lợi hại!
Nghê Chiến thấy hôn sự hai người họ đã thành, vui mừng cười cười, không uổng hôm nay anh ta chạy một chuyến, lấy điện thoại ra, anh ta giả bộ xem đồ, lại lặng lẽ chụp lại hình ảnh Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi mười ngón đan vào nhau.