Hôn Là Nghiện

Chương 10




KHÔNG DÁM TUỲ TIỆN NỞ NỤ CƯỜI KHÁCH SÁO.

Thấy Lăng Dương nhiệt tình như vậy thì ai cũng biết thú tính trong người anh ta lại tái phát rồi.

Lý Nhu vừa định mở miệng nhắc nhở anh ta thì lại bị ông Lăng dùng sức ôm lấy eo lại.

Cô ngước mắt nhìn lên thì liền hiểu ý trong ánh mắt của ông già: Để xem con nha đầu này ứng phó như thế nào.

Cậu cả mỉm cười đi tới bên cạnh vợ mình Phương Văn Hồng, bộ dạng như đang háo hức xem kịch hay.

Còn ánh mắt của cậu hai thì đang nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, anh ta cũng thật không ngờ cô chủ nhà họ Tống lại xinh đẹp và trẻ trung đến như vậy.

Một cô gái như vậy đáng lý phải được yêu chiều, nâng như nâng trứng, nhưng lại phải gả cho tên phế vật không được tích sự gì kia thật là quá đáng tiếc!

Tống Vĩnh Nhi vờ như không nhìn thấy bàn tay trước mặt mình, cơ thể yểu điệu lui lại một bước rồi vòng qua sau lưng xe lăn của Lăng Ngạo, sau đó cô còn đặt tay lên vai anh một cách vô cùng tự nhiên, rồi nở nụ cười xinh đẹp: “Em vẫn nên theo chồng em gọi anh là anh ba thì tốt hơn, mắc công mấy chị gái nuôi hay em gái nuôi của anh lại xếp hàng tới gây rắc rối cho em nữa, em không chịu nổi đâu!”

Khi bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên vai, cơ thể của Lăng Ngạo rõ ràng trở nên cứng đờ.

Nhưng khi chiếc miệng nhỏ thốt ra hai chữ ‘chồng em’, cơ thể của anh lại từ từ thư giãn trở lại.

Đôi mắt mang theo sự âm trầm khó đoán khẽ nghiêng qua nhìn bàn tay đang đặt lên vai của mình, khuôn mặt của Lăng Ngạo vẫn duy trì một vẻ nhàn nhạt như cũ, giống như là đang ngầm cho phép cô nha đầu này làm gì với mình cũng được vậy.

Ánh mắt của Lăng Nguyễn lúc này chợt trở nên ý vị thâm trường hơn, mấy năm nay ngoại trừ Trần An và Trần Tín, tiểu tứ chưa bao giờ để ai tiến đến gần mình, cho dù ông già này có muốn nắm lấy tay nó cũng là một chuyện không thể nào, nhưng bây giờ tiểu tứ và Tống Vĩnh Nhi lại hình như đang rất hoà hợp, điều này có chút lệch khỏi dự tính của ông ta.

“Phụt!”

Tiếng cười rộn ràng của cậu hai đột nhiên vang lên, anh ta trực tiếp châm ngòi chiến với cậu ba: “Xem ra chuyện lão tam phong lưu rất là nổi tiếng nha, ngay cả cô Tống luôn học tập trong Tháp ngà đại học mà cũng biết chuyện này nữa.”

“Nói bậy!”

Lăng Dương trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi bày khuôn mặt uỷ khuất nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Em Tống à, đó là mấy tin tức lá cải thôi, tuổi em còn nhỏ nên đương nhiên là rất dễ bị mấy chuyện bề nổi bên ngoài mê hoặc rồi. Thật ra con người anh từ trước đến giờ đều rất thâm tình chung thuỷ, chỉ có những người ở bên cạnh anh lâu ngày mới hiểu được thôi.”

Lăng Dương vừa nói vừa suy nghĩ thầm: Nếu như một đại mỹ nữ như thế này có thể gả cho mình, vậy thì sau này cho dù mình có tu tâm dưỡng tính, chỉ độc sủng một người thì cũng có gì mà không được?

“Anh ba không cần giải thích với em đâu, em chỉ là em dâu của anh mà thôi. Anh ba chỉ cần đừng để cho người mà trong lòng anh ba muốn lấy hiểu lầm là được rồi. Hơn nữa, em không có hứng thú với chuyện của những người đàn ông khác, cũng không cần thiết phải hứng thú.”

Khi thốt lên câu này, sắc mặt Tống Vĩnh Nhi đã trở nên lạnh toát.

Cô vốn muốn khách sáo, muốn giả vờ cười đùa cho qua chuyện, nhưng cái tên Lăng Dương này đã nể mặt mà còn không muốn, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy mà còn dám trêu chọc câu dẫn cô sao?

Lăn ra chỗ khác chơi đi!

Tên bướm hoa diêm dúa như thế này, tới kiếp sau cô cũng chả thèm để mắt tới đâu!

“Được rồi, nếu còn nói bậy nói bạ nữa thì cút về phòng cho ta đi!” Lăng Nguyễn cuối cùng cũng lên tiếng rồi.

Thấy lão tam im bặt, ông ta mới mỉm cười, rồi ngồi xuống ghế sofa dưới sự giúp đỡ của Lý Nhu.

Ánh mắt Lăng Nguyễn sau đó liền rơi trên chiếc đầm màu xanh mà Tống Vĩnh Nhi đang mặc, ý cười của ông ta càng thêm sâu hơn: “Đây chắc là chất liệu vải mới nhất mà Dệt thêu Tinh Xán của nhà con mới ra đúng không?”

Lời này vừa dứt thì ngoại trừ Lăng Ngạo, ánh mắt của ba anh em nhà họ Lăng còn lại liền đổ dồn vào chiếc đầm của Tống Vĩnh Nhi.

Chất của loại vải này chắc chắn là sự đan xen giữa voan và tơ thật, nhưng trông lại mỏng và thoáng khí hơn tơ, mà lại mềm hơn voan, thấy cô đứng lên ngồi xuống vài lần, nhưng chiếc váy lại không thấy bất kì nếp nhăn nào mà ngược lại còn rất mềm mượt và trơn láng.

Dưới ánh hào quang của căn phòng, trên chất liệu vải màu xanh này giống như là còn được thêu tay những hoạ tiết ẩn, hơn nữa không chỉ là những hoạ tiết ẩn đơn giản mà khi nhìn từ những góc độ khác nhau, dưới những ánh sáng khúc xạ khác nhau còn tạo nên những vẻ đẹp khác biệt.

Có thể sử dụng chất tơ cực nhẹ để dệt thành một tấm vải như vậy, còn thêu ra được những hoa văn tinh xảo kia, phát huy được hết tất cả ưu điểm của tơ thật và voan, thật đúng là một bằng sáng chế độc đáo chỉ có dưới danh nghĩa của Tập đoàn dệt thêu Tinh Xán mà thôi.

Công nghệ như vậy chắc chắn là rất cồng kềnh phức tạp, giá của một mảnh vải như vậy đương nhiên là sẽ đắt hơn những loại khác, nếu được chế tác thành quần áo thì giá cả của nó lại càng không nhỏ.

Lăng Nguyễn không hổ là một lão doanh nhân dày dặn kinh nghiệm, một thương nhân vô cùng xem trọng lợi ích.

Mới gặp con dâu mới lần đầu tiên mà đã mở miệng nói thẳng tới phương diện lợi ích như vậy rồi.

Tống Vĩnh Nhi liếc nhìn quần áo trên người mình một cái rồi cong cong khoé môi mỉm cười: “Vâng, là vải satin mà nhà máy của Tinh Xán mới ra, mẹ con đã nhờ thợ may trong nhà máy làm theo kích cỡ của con đó.”

Lăng Nguyễn lại hỏi tiếp: “Nếu muốn dệt loại vải satin này, thì loại tơ này trong quá trình nuôi tằm có cần chú ý đến gì không?”

Ý cười của Tống Vĩnh Nhi càng sâu hơn, cô lè lưỡi một cách ngượng ngùng rồi nói: “Con ít khi quan tâm mấy thứ này lắm, từ trước đến giờ con chưa bao giờ có hứng thú với công việc kinh doanh của gia đình. Nếu như có thời gian thì hay là bác trai nói chuyện với ba con về vấn đề này kỹ hơn đi.”

Lăng Nguyễn tạm thời nhịn sự tò mò của mình xuống rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu hai Lăng Cẩn lại vô cùng tò mò nên không nhịn được mà hỏi: “Nhà họ Tống chỉ có mình em là con gái duy nhất, sản nghiệp lớn như vậy đương nhiên là sau này sẽ để em thừa kế, em không học sao mà được?”

Tống Vĩnh Nhi nhún nhún vai một cách thờ ơ: “Em thật sự không có hứng với thứ này.”

Lăng Cẩn im lặng một lát rồi lại mỉm cười với cô, nói: “Vậy ở Đại học em học gì? Có phải ở Đại học K không?”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi chợt loé qua một tia không tự nhiên, cô có chút ngượng ngùng nói: “Em không có học ở Đại học K, em học ở Đại học Y khoa.”

Cậu ba Lăng Dương lại trở nên kích động, anh ta trợn to mắt nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Thì ra là nữ bác sĩ à? Một chuyên ngành thần thánh a! Đúng rồi, hai ngày nay anh đau tim rất dữ dội, mà cũng không có thời gian đi khám bác sĩ nữa, hay là em Tống lấy anh ra để thực tập thử xem đi?”

Ai mà ngờ, Tống Vĩnh Nhi lại ngượng ngịu khụ một cái, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Cho dù anh ba có bị bệnh gì đi nữa thì em sợ là em cũng không giúp được gì, bởi vì chuyên ngành chính của em ở trường Đại học Y khoa là Pháp y bệnh lý học, là khám nghiệm tử thi đó.”

Khán giả xung quanh: “…”

Lý Nhu kinh ngạc mở to mắt, cô ta nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi với ánh mắt khó tin: “Một, một cô gái nhỏ như con lại đi học Pháp y sao?”

Tống Vĩnh Nhi gật đầu, không nói gì nữa.

Nhưng đáy lòng cô lại thầm nghĩ, nhìn kìa, chuyên ngành học của mình bị kỳ thị rồi.

Để cứu vãn cho mình một chút hình tượng, cô suy nghĩ một lát rồi lại cất giọng trong khi đám đông còn đang im lặng: “Nhưng mà, con cũng không phải là chỉ học mỗi một môn Pháp y thôi mà còn học một môn tự chọn khác nữa, sau khi tốt nghiệp thì sẽ có đến hai học vị.”

Cậu hai nở nụ cười gượng, trước đây anh ta còn có suy nghĩ sẽ giành giật cô gái này với tiểu tứ, bây giờ nghe thấy vậy, anh ta lại có chút chùn bước. Thử nghĩ đi, lỡ như có một ngày nào đó tiểu nha đầu này hứng lên, nửa đêm lại lấy dao phẫu thuật rọc trên người mình hai cái, rồi nói là để tìm cảm giác giải phẫu cơ thể người, hình ảnh đó nghĩ như thế nào cũng thấy đáng sợ a.

Nhưng khi nghe thấy cô nói còn một môn tự chọn khác, trong lòng anh ta lại vui mừng, sau đó hỏi: “Là ngành gì?”

Tống Vĩnh Nhi nở nụ cười chân thành: “Tâm lý học tội phạm!”

Khán giả xung quanh: “…”