Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 79




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tần Trăn liên tục chờ đợi trong lo lắng, hơn nữa quay lâu nên không ngủ được suốt mấy ngày nay. Sau khi tắm rửa xong lên giường chưa được mấy giây liền tiến vào mộng đẹp, Lục Như Vân ngồi ở đầu giường, cụp mắt rủ xuống nhìn Tần Trăn Trăn.

Cuối cùng có thể to gan vuốt ve gò má cô ấy đang ngủ say, có thể nhìn thấy dung nhan cô ấy điềm tĩnh ngon giấc, có thể thu từng chút từng chút cảnh đẹp này vào trong mắt.

Cô cứ ngồi nửa ngày không nhúc nhích, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Tần Trăn Trăn, giúp Tần Trăn Trăn vén tóc ra sau tai, để gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ hiện ra, hô hấp khe khẽ, gò má ửng đỏ.

Trước khi đến đây, cô biết đây là con đường không thể quay đầu, thật ra hai ngày nay cô từng như lời Tần Trăn Trăn nói: Từng lùi bước, nhưng nghĩ đến Tần Trăn, chút do dự kia ngay lập tức tan biến, ý niệm chôn giấu trong lòng vẫn là muốn gặp cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy, muốn cùng cô ấy ở bên nhau.

Cho nên cô đến rồi.

Lục Như Vân tắt ngọn đèn đầu giường, trong phòng tối đen, đôi mắt cô vẫn sáng, cô chậm rãi cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Tần Trăn Trăn, các khoảng trống trong lòng được ấm áp lấp đầy, ngọt ngào nhè nhẹ len lỏi, cô bất giác ôm chặt Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn dường như ở trong mộng cũng cảm giác được hành động của cô, vùi cả người vào lòng cô, dụi dụi mặt vào lồng ngực cô sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Ngày hôm sau hai người ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, tất nhiên bỏ lỡ bữa sáng, Hạ Song Song và Quý Lộ đã thỏa thuận không đến gõ cửa. Tần Trăn Trăn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, cô duỗi tay, đụng vào Lục Như Vân ngủ ở bên cạnh, cô quay sang nhìn, Lục Như Vân vẫn ở ngủ, hơi thở đều đều.

Cô rón rén xuống giường, vừa vén chăn lên đã bị người ta ôm eo, cô cúi đầu nhìn, nhìn thấy đôi bàn tay thon khoát lên eo mình, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Như Vân chậm rãi mở mắt:

"Chào buổi sáng."

Tần Trăn Trăn không được tự nhiên như Lục Như Vân, màu đỏ lặng lẽ leo lên mặt cô, cô cúi đầu giả vờ dụi mắt:

"Chào buổi sáng."

Tay Lục Như Vân vẫn còn ôm eo cô, cô khẽ ho nhẹ, tựa như vô ý giãy khỏi tay Lục Như Vân, chạy trốn vào nhà vệ sinh.

Mãi cho đến khi ngồi trên bồn cầu, trái tim cô vẫn còn nhảy lung tung, cô thầm mắng mình không có khí phách, chỉ là ngủ thôi mà, sao lại kích động như vậy!

Trong đầu cô có hai người đang đánh nhau.

Nhưng mà... nhưng mà đây là lần đầu các cô ngủ chung chăn chung giường!

Người A trong cô nói: Nhưng nhưng con khỉ, chả làm cái gì, có dê được miếng nào đâu, ra vẻ xấu hổ cái gì.

Tần Trăn Trăn đang hoài niệm chưa dê được miếng nào thì tiếng đập cửa vang lên:

"Trăn Trăn?"

Giọng trong trẻo của Lục Như Vân cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô rề rà từ trên bồn cầu đứng lên, đi một vòng quanh nhà vệ sinh, hỏi:

"Sao vậy?"

Lục Như Vân mím môi:

"Em ổn không?"

Lúc này Tần Trăn Trăn mới quay đầu nhìn về gương, cô gái ở bên trong mái tóc dài rối như tổ chim, mặt không trang điểm, mắt nhỏ xíu, còn có bọng mắt, quầng thâm. Cô rầu rĩ trả lời:

"Em có sao đâu."

Lục Như Vân nhìn cánh cửa đóng chặt hơn nửa tiếng:...

Trong phòng có hai nhà vệ sinh, một ở trong phòng ngủ, một cái còn lại ở phía sau phòng khách. Lục Như Vân chỉ đành đi qua nhà vệ sinh kia, chờ sau khi cô rửa mặt xong thì thấy Tần Trăn Trăn đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.

"Ừm, em biết rồi, chị yên tâm. Quý Lộ đi cùng em."

"Đi đường cẩn thận."

Tần Trăn Trăn nói vài câu đơn giản sau đó cúp máy, Lục Như Vân đi đến ngồi xuống cạnh cô:

"Mạnh Hân?"

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Chị ấy vừa về, sợ quấy rầy chúng ta nên không đến."

Cô nói xong ngẩng đầu lên, Lục Như Vân nhìn thấy cô trang điểm nhẹ, ngửi kỹ trên người còn có mùi nước hoa, Lục Như Vân mím môi:

"Trăn Trăn."

"Sao?"

Tần Trăn Trăn vẫn không thu hồi ánh mắt, cứ va vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Như Vân.

Lục Như Vân đắn đo:

"Ở trước mặt chị, em không cần miễn cưỡng, huống chi em để mặt mộc cũng rất đẹp."

Tần Trăn Trăn tự nhiên được khen, mặt nóng lên, đôi gò má ửng đỏ, đôi mắt trong treo chuyển động:

"Ý của Lục lão sư là thích dáng vẻ em không trang điểm?"

Lục Như Vân nắm tay cô, sắc mặt tự nhiên, ánh mắt vô cùng chân thành:

"Ý của chị là chị thích mỗi dáng vẻ của em."

Tần Trăn Trăn sửng sờ, đôi gò má vốn ửng đỏ phút chốc đỏ âu, khí nóng dâng trào lên, đôi mắt mông lung, long lanh, nhìn rất đẹp.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Tần Trăn Trăn bất giác tiếp cận trước nhưng tiếng chuông cửa không đúng lúc vang lên, Tần Trăn Trăn theo bản năng lui ra sau, Lục Như Vân lập tức giơ tay ôm eo cô, kéo cả người cô vào lòng, cánh môi dán đến không để lộ kẽ hở.

Hạ Song Song đứng ngoài cửa nhíu mày nói thầm:

"Lẽ nào chưa dậy?"

Quý Lộ nghe vậy bèn liếc mắt nhìn Hạ Song Song:

"Lục Như Vân cũng sẽ ngủ nướng."

Hạ Song Song liếc xéo Quý Lộ:

"Như Vân không có nha, nhất định là Tần Trăn Trăn lôi kéo không cho cậu ấy xuống giường."

Quý Lộ tức giận phản bác:

"Nói bậy! Nhất định là Lục lão sư thấy Trăn Trăn nhũn chân không xuống giường được!"

Hai người vừa tranh luận xong thì cửa phút chốc bị mở ra, và Lục Như Vân-người bị hai người đưa ra tranh luận thì đang đứng ở cửa, sắc mặt bình tĩnh nhích người qua, giọng hời hợt:

"Vào đi."

Quý Lộ và Hạ Song Song nhìn nhau, đi vào trong phòng.

Tần Trăn Trăn đã trở lại nhà vệ sinh, ngón tay cô sờ cánh môi hơi sưng của mình, khẽ cắn môi, cân nhắc một lúc rồi quyết định tẩy trang.

Lúc Tần Trăn Trăn đi ra, nhìn ba người ngồi trên sofa sau đó cô thản nhiên bước ra ngoài, nghe thấy Hạ Song Song nói:

"Cũng được, nếu quên đi người nào đó đá mình rớt giường ba lần thì xem như ngủ ngon."

Quý Lộ không cam lòng tỏ ra yếu thế, lớn tiếng nói:

"Cái gì, tôi đá cô! Nếu không phải cô quấn hết chăn thì sao tôi lại đá cô? Cái gì mà ngủ tạm được? Ngủ gọi muốn không dậy luôn á."

Hạ Song Song quay đầu lại:

"Cô còn không biết xấu hổ nói tôi à, tối qua cô uống rượu nổi điên còn gì!"

"Cô mới điên á!"

Hai người theo thói quen ầm ĩ, Tần Trăn Trăn đi tới ngồi xuống cạnh Lục Như Vân, nhỏ giọng nói:

"Sao vậy?"

Lục Như Vân quay sang nhìn cô, ánh mắt vui vẻ:

"Xem kịch hay."

Tần Trăn Trăn:...

Hạ Song Song và Quý Lộ cãi nhau được mấy phút, hai người đều hậm hực đưa lưng về phía nhau, Lục Như Vân cười cười:

"Cãi xong chưa?"

Hạ Song Song lườm lườm:

"Mình lười cãi nhau."

Tần Trăn Trăn cũng nhận thấy hai người không hợp nhau, thật ra tính Quý Lộ không phải thích cãi nhau, cô ở cùng cô ấy ba năm, rất ít khi thấy cô ấy trực diện xé rách mặt với ai, như trước đây lúc thử vai Đường Á ỷ thế hiếp người, cô ấy cũng chỉ làu bàu vài câu. Nhưng mỗi lần chung chỗ với Hạ Song Song thì đến câu thứ ba là cãi nhau, quá thần kỳ.

Trong phòng lúc này không tiếng nói chuyện, bốn người đều ngồi im, Quý Lộ nhích đến chỗ Tần Trăn Trăn, nhỏ giọng nói:

"Trăn Trăn, Dư đạo nói hai giờ chiều đến thành phố M, tụ hợp với chúng ta. Cần chị sắp xếp hành lý cho em không?"

Tần Trăn Trăn ngập ngừng:

"Hai giờ à?"

Quý Lộ gật đầu, Tần Trăn Trăn nhỏ giọng thì thầm:

"Sớm vậy sao."

Lục Như Vân nghe cô nói bèn hỏi nhỏ:

"Sao vậy?"

Tần Trăn Trăn không quá vui vẻ trả lời cô:

"Hai giờ chiều em sẽ vào đoàn phim."

Dù sao có Quý Lộ và Hạ Song Song ở đây, cô nói khá nghiêm túc, hơi ngửa đầu lên. Lục Như Vân nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, còn uất ức khi muốn làm nũng như ngại có người ở đây nên không dám, cô bị chọc cười vì dáng vẻ này, cô cúi đầu mỉm cười:

"Chờ ăn trưa xong chị cũng phải trở về thành phố A, còn một bìa tạp chí chưa chụp nữa."

Cho nên chưa cần đến hai giờ các cô đã không còn cách nào bên nhau.

Quả nhiên sự an ủi này làm cho tâm trạng của Tần Trăn Trăn trở nên tốt hơn nhiều, Quý Lộ nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Tần Trăn Trăn lúc thì mưa lúc thì trời tạnh, thật khó hiểu. Hạ Song Song dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn Quý Lộ, chậc lưỡi lắc đầu.

Bữa trưa của bốn người ăn ở nhà hàng gần đây, cùng phòng chỗ các cô có đặt một chiếc tivi lớn chiếu tin tức ở sân bay của Giản Mộc.

"Anh Giản, nghe nói anh đã nghĩ thông suốt, lần này sau khi phát hành ca khúc mới sẽ chuyển sang làm diễn viên, là thật sao?"

"Anh Giản, xin hỏi ca khúc của anh chuẩn bị như thế nào?"

"Anh Giản, lần này anh và cô Tần hợp tác, cảm giác ra sao?"

"Anh Giản---"

Các câu hỏi liên tục, người thì tầng tầng lớp lớp, ánh đèn thì nhấp nháy không ngừng. Giản Mộc mặc Âu phục giày da, bên ngoài rất thản nhiên, dường như anh ta đã sớm tập mãi thành thói quen đối mặt với truyền thông như vậy, thỉnh thoảng có fan kích động gào thét:

"Anh Giản! Anh Giản!"

Giản Mộc nhìn về phía fan đó mỉm cười rồi cùng vệ sĩ rời khỏi tầm mắt của mọi người, phía sau là tiếng reo hò hô tên Giản Mộc đinh tai nhức óc, từ màn hình có thể cảm giác được bầu không khí ở hiện trường.

Tần Trăn Trăn đứng lại vài giây, Lục Như Vân hỏi:

"Hay là đổi chỗ khác?"

Tần Trăn Trăn mỉm cười với Lục Như Vân:

"Không cần, chọn nơi này đi."

Bốn người vào phòng riêng, ăn xong bữa trưa cũng gần một giờ. Hạ Song Song và Quý Lộ vẫn nhìn nhau đầy chán ghét, một câu cũng không nói. Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân thỉnh thoảng vẫn trò chuyện, rất tự nhiên.

Sau khi ăn xong các cô trở về phòng sắp xếp hành lý, Tần Trăn Trăn kéo tay Lục Như Vân ngồi trên sofa, có vẻ luyến tiếc không nỡ, Lục Như Vân nhìn hành động như mèo con của cô, thử vươn móng vuốt ra dò xét, lại nhẹ nhàng rụt lại, cô cảm thấy trái tim như được cảm giác ấm áp bao vậy, mềm nhũn.

Một giờ rưỡi Tần Trăn Trăn nhận được điện thoại của Dư đạo, nói cho cô biết địa điểm tập trung, cô và Lục Như Vân xách hành lý xuống lầu, đứng trước cửa khách sạn chào tạm biệt nhau.

"Em đi trước đây."

Quý Lộ đã gọi xe, đang ngồi trên xe chờ cô, Lục Như Vân vừa nhìn cô lại vừa nhìn về phía xe:

"Đi đường cẩn thận."

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Chị cũng vậy."

Trước khi chưa xác định quan hệ, chỉ cảm thấy những câu thăm hỏi này rất bình thường, chỉ khi yêu đương rồi thì tất cả lời nói dường như đều có vẻ ngọt ngấy, tiếng kèn từ chiếc xe ở cách đó không xa vang lên, Tần Trăn Trăn cắn môi, ngước mắt, nói:

"Hẹn gặp lại,"

Lục Như Vân nhìn vẻ mặt tiếc nuối ấm ức của Tần Trăn Trăn trong lòng ngứa ngáy, cô bước về trước, áp vào gò má Tần Trăn Trăn nhẹ nhàng hôn một cái, khẽ nói:

"Hẹn gặp lại, chị ở nhà chờ em."

Niềm vui hiện lên trong ánh mắt của Tần Trăn Trăn, cô gật đầu xoay người, bước chậm lên xe.

Lục Như Vân nhìn chiếc xe trước mắt khởi động sau đó lạnh lùng vội vã vụt đi, ánh mắt cô nhìn cả nửa ngày mới hoàn hồn, Hạ Song Song ở sau lưng đẩy vali:

"Đi thôi."

Hai người mỗi người đi một hướng khác nhau. Trước khi lên xe, Hạ Song Song giống như hỏi chơi chơi:

"Tối qua cậu ổn không?"

Lục Như Vân khựng bước:

"Rất ổn."

Hạ Song Song thầm thở phào, nghe Lục Như Vân nói tiếp:

"Đúng rồi, sau khi trở về cậu tìm người đến sửa nhà đi."

"Ngăn thêm một nhà vệ sinh."

Hạ Song Song ngây người:

"Nhà vệ sinh?"

Sau đó không biết Hạ Song Song nghĩ tới cái gì, mặt đỏ ửng, giọng thì thầm:

"Tối qua hai người kích thích vậy sao?"

Lục Như Vân:...

- -----Hết chương 79----

Ps. Ngày cuối cùng của năm 2023, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình. Năm 2024 hãy tiếp tục bên nhau nhé!

Happy new year!^^