Hồi xưa, bìa giấy chứng nhận ly hôn còn xanh hơn cả sàn chứng khoán. Giờ đổi thành màu đỏ, dễ thấy được ly hôn xét về khía cạnh nào đó cũng có thể xem là một chuyện vui đáng chúc mừng.
Vui ư, Hoàng Nhất Diễn có nhận thấy. Hơn nữa còn là rất nhiều.
Cô cúi thấp người, ngón tay chạm lên hai tấm bìa giấy, lại cấm lấy một cái bên dưới.
Khéo thật, cô lại cầm trúng bìa của mình. Thông tin cá nhân của đôi nam nữ viết đầy trên đó, nhưng chỉ có một tấm ảnh thẻ của cô. Phải thừa nhận là, tấm ảnh này không đẹp bằng lúc cô chụp ảnh kết hôn.
Một nam một nữ lẳng lặng không ai lên tiếng.
Cô nhìn kỹ giấy ly hôn.
Ninh Hoả lại nhìn tấm còn lại lâm vào trầm tư.
Qua một lúc lâu, tựa như Hoàng Nhất Diễn đã học nằm lòng toàn bộ số hiệu viết trên giấy ly hôn, cô mới chịu mở miệng nói chuyện, "Em ở nhà một đêm".
"Hoa viên Kim Biên không còn an toàn nữa". Ninh Hoả ngẩng đầu nhìn cô, "Em ở đây đi, anh sang ở chỗ khác".
Lúc này cô mới nhớ ra hỏi hắn: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu nhà vậy?"
Minh Vọng Thư từng nói: "Phí dạy kèm hai giờ của mình tương đương với tiền công Ninh Hoả vất vả làm một ngày đấy".
Khi ấy, Ninh Hoả trông vô cùng kham khổ. Áo thun phai màu, quần rách lỗ chỗ không đều. Sau khi chia tay Minh Vọng Thư, hắn liền muốn đắp tiền lên người, ra đường toàn thân đều một bộ dáng xa xỉ.
Ninh Hoả cười cười, "Chi vậy?"
"Bất động sản có viết tên em chỉ có duy nhất căn nhà này thôi à?" Hỏi xong, Hoàng Nhất Diễn tự biết mình lỡ lời. Những bất động sản khác cô không ra một phân tiền nào, sao lại không biết xấu hổ còn đòi viết tên mình chứ.
"Em chỉ trả tiền vay cho chỗ này thôi. Nhà của anh, xe của em. Chúng ta đã thương lượng hết rồi". Ninh Hoả bổ sung: "Em xem chỗ này như phòng trọ mình thuê cũng được".
"Lần sau đến Cục Nhà đất gạch tên em đi".
"Hôm khác rảnh bàn tiếp". Ninh Hoả đứng dậy đi về phòng mình, "Chạy qua chạy lại mệt mỏi cả ngày, anh muốn đi ngủ". Hắn nói xong cũng không đợi cô phản ứng, "rầm" đóng cửa lại.
Cửa gỗ phát ra tiếng "cạch" giống hệt như phòng riêng của cô, nhưng khi chui vào lỗ tai cô truyền đến trung khu thần kinh thì không khác gì bị kim châm, ghim thẳng vào ngực trái.
Hoàng Nhất Diễn thu dọn giấy ly hôn, cũng về phòng mình.
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, tấm ván gỗ không phát ra tiếng động.
Ra ngoài thuê phòng ở gần một tháng mà nơi này vẫn không có gì thay đổi. Cô lướt tay lên mặt bàn một chút, vô cùng sạch sẽ.
Không biết vì hôm nay cả ngày bận rộn hay vì thứ cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu trong đầu, cô cảm thấy rất mệt.
Vừa ngã lưng xuống giường.
Di động vang lên âm báo tin nhắn.
Không hiểu sao cô lại nghĩ, có phải Ninh Hoả không?
Lý trí vừa nghe đã châm biếm chính mình.
Tin nhắn tới không phải Ninh Hoà, mà là Dịch Hạo Quân. "Chuyện lần này tôi thật có lỗi, chỗ nền tảng nghe nhạc tôi cũng thông báo xoá bài hát khỏi danh sách rồi".
Cô cười lạnh một tiếng. Thông báo này có phải đến hơi muộn rồi không? Có điều cũng xem như đúng lúc, cô cũng có việc cần tìm hắn. "Khi nào có thời gian chúng ta gặp mặt đi".
Dịch Hạo Quân: "Chiều mai 1 giờ rưỡi tôi có một giờ đồng hồ rảnh rỗi. Vẫn ở quán trà cũ".
—
Sự tình đi đến bước này, nếu không nói xin lỗi thì đúng là không xong mà.
Mấy lần trước, khi Dịch Hạo Quân đích thân pha trà, Hoàng Nhất Diễn ngại mình thân phận hậu bối, không dám uống nhiều. Hôm nay cô mang theo bộ dạng đĩnh đạc có chút ngông cuồng, vừa ngồi xuống đã bắt chéo chân, một ngụm uống hết cả chén trà hắn vừa chuẩn bị.
Uống xong ba chén liền.
Dịch Hạo Quân liếc nhìn cô ít nhất sáu lần.
Cô cong môi, lúm đồng tiền bên má trái xuất hiện, mang theo chút châm chọc.
Hắn xắn ống tay áo, bề ngoài vẫn trấn tĩnh, hơi mỉm cười, chậm rãi nói từng nói: "Đại Hoàng, cô chắc cũng biết, chúng ta không phải bạn bè gì".
"Biết chứ". Hôm nay thay vì trưng vẻ mặt thành kính như mọi lần thì cô lại toả ra khí lạnh cùng sảng khoái. Giống ánh mặt trời ban trưa thiêu đốt, lại giống ánh sáng loé lên dưới lưỡi kiếm. "Nếu Dịch tiên sinh là bạn của tôi thì tôi còn phải cẩn thận cân nhắc nữa kìa".
Dịch Hạo Quân đặt ấm trà xuống, ngón tay hơi vặn nắp bình, "Cô là trẻ con, chung quy cũng không thể che đậy bản tính nóng nảy của mình".
"Sai rồi, nếu tôi là trẻ con thì giờ này đã hẹn người ta đánh một trận sống mái". Hoàng Nhất Diễn nhấc chén trà rỗng lên, không khách sáo nói: "Lại càng thêm phiền".
Mắt hắn nặng trĩu, không giận tự uy [1]
[1] ý chỉ không cần nổi giận đã khiến người ta sợ
Cô nhìn chén nhỏ trong tay, khịt mũi, "Thương nhân như các người á, lừa gạt đã thành thói quen rồi. Nhưng dù anh có đùa giỡn tôi thế nào, cũng không thể ép Tiểu Kim xuất hiện được đâu".
"Tôi không cần cô giúp". Dịch Hạo Quân lộ ra bộ mặt đầy ác ý.
"Nhưng anh không thể không cần tôi giúp mới khổ chứ". Hoàng Nhất Diễn buông cái chén trên tay xuống, cố ý làm đáy chén gõ mạnh lên mặt bàn phát ra những âm thanh chói tai, "Tiểu Kim đã đưa cho tôi một cái chuông đồng".
Trên mặt Dịch Hạo Quân loé lên tia sáng, "Ở đâu?"
Hoàng Nhất Diễn quan sát phản ứng của hắn, "Bàn điều kiện với anh không được mà giờ lại mở miệng à, anh cảm thấy miệng mình lớn quá rồi sao?"
"Hoàng Nhất Diễn". Dịch Hạo Quân lạnh lùng cười một tiếng, "Cô có biết những đề tài của cô hiện tại là gì không? Là chống lại Giang Phi Bạch".
Cô cảm thấy vô vị nói: "Chống thì cũng chống rồi, đến ngày nào đó mọi chuyện cũng sẽ qua thôi".
Dịch Hạo Quân ngõ nhẹ ngón tay vào nắp ấm trà. "Hiện giờ cô muốn chuyển mình, quá khó khăn". Ý định ban đầu của hắn không phải dồn cô vào chỗ chết, sai lầm ở đây là trận chiến trên mạng. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ đoàn đội của Thái Tân Thu có thể ngang nhiên mua chuộc đám hắc tử [2] và blogger, cả ngày đào bới hết chuyện này đến chuyện khác, bày ra một thế trận lớn thế này, chỉ để đối phó một chủ phòng livestream mới chân ướt chân ráo hoạt động.
[2] hắc tử ý chỉ những tài khoản chuyên theo đuôi, bôi xấu nghệ sĩ
"Không khó". Hoàng Nhất Diễn nói: "Tôi nghe nói Đài truyền hình tỉnh có một cuộc thi tài năng ca hát giống vậy, người muốn tham gia phải có công ty ký hợp đồng mới được đăng ký. Vậy nên tôi muốn ký kết thoả thuận hợp tác với Nhật Nhật Xa". Ngoại trừ ký hợp đồng với Nhật Nhật Xa, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Những công ty kia chỉ cần nghe đến ba chữ Giang Phi Bạch đã bỏ chạy không kịp thở, hận chỉ muốn gạt bỏ mọi quan hệ với cô, làm gì có thời gian bàn chuyện hợp tác chứ.
Cũng có một số cuộc thi ca hát dành cho người mới, nhưng hầu như đều bắt đầu từ năm sau.
Nói là cuộc thi do Đài truyền hình tổ chức nhưng thật ra là các công ty phía sau ngấm ngầm đấu đá. Núp dưới bóng cây đại thụ hóng gió quả không phải lựa chọn tồi, cô muốn kéo Nhật Nhật Xa vào vũng bùn này với mình.
Dịch Hạo Quân im lìm như bàn đá, "Vậy phòng làm việc của tôi sẽ bị mắng là chứa chấp ca sĩ nhân cách tệ hại".
Hoàng Nhất Diễn nghe xong càng thêm ngả ngớn, "Vừa hay để Dịch tiên sinh thử qua cảm giác bị mắng chửi trên mạng là thế nào".
Hắn lớn tiếng quát, "Dựa vào cái gì đòi tôi ký hợp đồng với cô?"
"Anh không muốn ép Tiểu Kim xuất hiện sao? Nếu tôi biểu diễn trên sân khấu, có thể nói thanh danh càng lớn, lúc đó mới gọi là toàn bộ mạng xã hội đều đổ dồn vào tôi mắng nhiếc".
Lời này đúng là đã đánh trúng điểm yếu dưới đáy lòng Dịch Hạo Quân. Hắn luôn tin rằng Kim Xán Xán sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ nhìn Hoàng Nhất Diễn một mình đương đầu, thấy chết không cứu như thế. Hắn nhướn mày, "Không nghĩ có ngày một ông chú như tôi lại bị một đứa trẻ con như cô nhìn thấu".
"Phân tích từ góc độ lợi ích thôi".
"Tôi đã nghĩ cô không muốn hợp tác với tôi nữa".
"Dịch tiên sinh, xin lỗi nhá". Hắn xin lỗi cô không có chút chân thành, lời này của cô cũng không áy náy tẹo nào.
Dịch Hạo Quân rót tiếp một chén trà cho cô. "Sao cô không chọn biện pháp xu nịnh lấy lòng người khác? Không thu thập chứng cứ nữa, chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của mình thôi sao?"
"Không có bằng chứng, hơn nữa, những đạo lý bảo vệ quyền lợi này nọ để dành dụ con nít không có tác dụng với tôi. Ở nơi này đối với tôi mà nói, cách thức giành chiến thắng triệt để nhất chính là không ngừng vô sĩ. Còn loại dùng đức hạnh chân – thiện – mỹ gì đó để cảm hoá kẻ xấu, là việc của những nhân vật nữ chính trong phim thần tượng".
Dịch Hạo Quân cũng không cảm thấy Hoàng Nhất Diễn là loại dễ thoả thuận. Lúc này nghe cô nói xong hắn lại càng xác định nhận thức của mình hoàn toàn xác đáng. "Đúng rồi, có thể thêm một điều kiện vào không?"
Hoàng Nhất Diễn hơi tựa lưng ra sau ghế, liếc mắt nhìn hắn, "Dám hỏi ông chủ Dịch, muốn ký hợp đồng với một ca sĩ có nhân cách tệ hại như tôi à?"
"Tôi muốn chuông đồng". Lợi ích trao đổi giữa Dịch Hạo Quân và Hoàng Nhất Diễn chỉ có một thứ, đó là Kim Xán Xán.
"Được thôi". Hoàng Nhất Diễn vô cùng sảng khoái đồng ý.
Thật sự là chuông đồng của Kim Xán Xán để lại ư? Tất nhiên không phải, thứ kia đã sớm biến mất rồi.
Hoàng Nhất Diễn lục tìm trên mạng mua được một cái chuông đồng mới y như đúc cái cũ, có hình dạng bình hồ lô, trên đó viết một đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới, nhưng thật ra nhìn rất giống nét chữ của Kim Xán Xán.
Nếu tương lai Dịch Hạo Quân cầm cái chuông đồng đến hỏi tội cô, vì sao không gọi Kim Xán Xán ra được?
Chính là vì Kim Xán Xán không muốn ra thôi.
—
Hoàng Nhất Diễn quay về Hoa Viên Kim Biên.
Cô mua một cái cửa mới, chủ tiệm nói, phải mất mấy ngày mới có thể giao hàng và lắp đặt.
Bà chủ nhà đúng lúc tình cờ xuất hiện, không khỏi kêu lên sợ hãi. "Cô chuốc thù kết oán với ai thế này? Hay cô thiếu tiền của người ta? Ôi trời, tôi không dám cho cô thuê nữa, cô thu dọn đồ đạc rồi đi đi, tiền cọc thuê nhà tôi cũng trả lại cho cô. Tôi là người dân lương thiện, không chịu nổi đám xã hội đen đó đến phá rối đâu".
Hoàng Nhất Diễn cũng không định ở đây nữa. Địa chỉ bị tiết lộ, lỡ như có kẻ chưa đủ 14 tuổi tìm đến đây, động tay động chân bị bắt vào đồn cảnh sát không phải là cô mang tiếng oan muôn đời sao.
Hoàng Nhất Diễn nhờ cửa hàng kim khí lúc trước đến tháo hết mấy thanh kim loại chắn cửa, dọn dẹp đồ đạc vào vali hành lý.
Nếu cô thật sự không tìm được chỗ thuê khác, thì chỉ đành quay về Vĩnh Hồ Sơn Trang thôi.
Đúng lúc đang nghĩ đến đó thì Ninh Hoả nhắn tin cho cô: "Em quên mang giấy ly hôn".
"Em sẽ chuyển về lại đó". Sau khi ly hôn, cô đột nhiên có một loại cảm giác bình tĩnh cực kỳ, không còn cùng hắn giương cung bạt kiếm như trước đây, ngược lại giống như quay trở về thời gian lúc còn thuê chung nhà với Minh Vọng Thư và Ninh Hoả.
Ninh Hoả: "Khi nào chuyển?"
Cô nhìn kỹ mấy chữ hắn nhắn trên màn hình, không nhớ có phải mình đã từng trải qua cảnh này trong quá khứ hay không. "Hôm nay".
"Anh giúp em".
Hoàng Nhất Diễn thả di động xuống, có hơi nhớ những tháng ngày sau trung học. Lưu Vĩnh Nham ngoại trừ chút tài cán biết chơi ghi-ta, còn lại những thứ khác hắn đều không có. Lúc đó cô không hề do dự cùng hắn đến thành phố S.
Tuổi trẻ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai.
Nhưng lúc sống cùng Ninh Hoả, cô cái gì cũng đắn đo suy nghĩ nhưng không dám hành động. Lý trí đàn áp cả tình cảm. Không biết đứa trẻ nhiệt tình phóng khoáng, không tính toán thiệt hơn kia rốt cuộc đã đi về đâu.
—
Ninh Hoả lái xe đến Hoa Viên Kim Biên. Hắn đội mũ che kín mặt.
Bảo vệ nhận ra cái mũ của hắn, thân thiện chào hỏi: "Tiểu Hoả đẹp trai đấy à".
Ninh Hoả tự giác lấy ra chứng minh thư, "Chào bác ạ".
"Lại đến phòng 303?" Bảo vệ cầm bút, viết xuống con số 303 vào bảng đăng ký.
"Phải ạ". Ninh Hoả bổ sung thêm số chứng minh thư của mình, "Đúng rồi, cháu nghe bảo phòng 503 ở toà nhà 8 bị trộm vào ạ? Hai tầng trên phòng bạn cháu ấy".
"Không phải bị trộm đâu". Bảo vệ xua tay, "Là có người dùng keo cao su dính lại. Phải gọi cả 119 đến mới tháo rời cửa ra được. Chỉ có một cô gái sống trong nhà, may là không có chuyện gì xấu xảy ra. Có điều người hiền thường sợ kẻ ác, khó lòng phòng bị. Chủ phòng cho thuê đó hôm qua có ghé qua, nhìn thấy cảnh đó thì sợ xanh mặt, la lói ồn ào không muốn cho cô gái kia thuê nữa".
"À". Ninh Hoả nhìn thoáng qua hướng toà nhà số 8. "Bạn của cháu cũng là đàn bà con gái sống một mình trong nhà, vụ việc này cũng khá lớn, cô ấy hơi sợ".
"Đúng vậy đó, chuyện này cũng dễ hiểu. Bên phía tiểu khu cũng kiểm tra thay đổi bảo vệ nghiêm ngặt hơn rồi. Lúc cảnh sát đến điều tra có hỏi, nhưng ở chốt bảo vệ không có lưu lại đăng ký nào khả nghi cả". Bảo vệ hơi nghiêng người chỉ về một hướng đối diện, "Chúng tôi nghi ngờ là kẻ đó đột nhập vào từ chỗ cửa sắt bị bỏ hoang kia. Tiểu khu này cũng lâu đời rồi, cây cối thì lớn, cỏ dại mọc um tùm, chỉ thấy một cái bóng đen, nhìn không rõ là ai, cũng không thể bắt được kẻ đó".
"Để cháu bảo bạn cháu chú ý cẩn thận một chút". Ninh Hoả nói: "Làm phiền mọi người rồi".
"Không sao mà. Cháu cứ nói với bạn cháu an tâm đi, trị an ở tiểu khu này không tệ đâu. Chuyện cửa bị giở trò là vụ đặc biệt".
"Cảm ơn ạ, chào bác".
Ninh Hoả lên lầu.
Sườn cửa phòng 503 có vết kim loại hàn gỉ, cũng có chút dấu vết keo dính cao su, trông không khác gì nhũ thạch trong mấy lỗ thủng.
Hắn nhìn qua rồi bước vào, "Thu dọn xong hết chưa?"
"Ha". Hoàng Nhất Diễn nửa ngồi, đang dùng băng keo trong đóng gói mấy thùng đồ, "Còn vài thứ linh tinh, em bỏ vào túi lớn là xong rồi".
"Ừm". Ninh Hoả đút hai tay vào túi, đi đến sau lưng cô.
Cô mặc quần bò, lúc này vì tư thế ngồi xổm mà lưng quần bị kéo ra một đoạn, để lộ vùng eo màu tiểu mạch quyến rũ.
Con ngươi hắn nặng nề luôn dán chặt vào đó.
Đến khi Hoàng Nhất Diễn đứng dậy, "Anh lái xe đến à?"
Hắn dời mắt đi, "Ừm".
"Anh ôm thùng này giúp em".
"Ừm". Hai tay Ninh Hoả nâng một thùng đồ lớn, vững vàng đi ra ngoài.
Hoàng Nhất Diễn nhìn theo hắn đi ra ngoài. Hôm nay hắn mặc một cái áo thun rộng, thuộc một đồng thương hiệu hắn yêu thích, chắc đã mặc được hai ba năm nay rồi.
Đồng thương hiệu là mô hình kinh doanh xuyên biên giới. Sản phẩm bán ra đã thông qua hợp tác với một thương hiệu lớn ở nước ngoài, qua đó nâng cao giá trị cho mặt hàng của cả hai bên.
Bóng dáng Ninh Hoả hiện tại, hình như trùng lặp với hình ảnh trong quá khứ.
Cuối hạ năm kia, mối quan hệ của Hoàng Nhất Diễn và Lưu Vĩnh Nham có chút chuyển biến tốt. Hắn cầu hôn cô, nói đến mùa xuân năm sau sẽ kết hôn.
Minh Vọng Thư và Ninh Hoả lại không ngừng cãi nhau ngày càng gay gắt.
Ninh Hoả dọn ra một căn phòng thuê bên ngoài, kết quả đi mấy liền cũng không thấy trở lại.
Mấy ngày đó Minh Vọng Thư như hồn bay phách lạc.
Một buổi tối, Hoàng Nhất Diễn đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.
Minh Vọng Thư bỗng dưng to tiếng khiến cô giật mình: "Nhà này phong thuỷ không tốt, ai vào đây ở cũng đều thất tình".
Hoàng Nhất Diễn quay đầu.
Đèn trong phòng khách không bật, Minh Vọng Thư mặc một thân váy trắng lấp lo liêu xiêu sau cửa, bộ dạng thê lương không khác gì quỷ đòi mạng dưới âm phủ lên dương giang báo thù.
May là Hoàng Nhất Diễn gan to, cô cụp mi mắt, tiếp tục nói điện thoại.
Minh Vọng Thư trở lại phòng khách, mở đèn lên.
Nói xong điện thoại, Hoàng Nhất Diễn chuẩn bị về phòng.
Minh Vọng Thư liền theo sau, "Hoàng Nhất Diễn".
"Hả?" Hoàng Nhất Diễn dừng bước.
"Ninh Hoả đối xử với mình có tốt không?"
"Tốt".
"Tất nhiên rồi". Minh Vọng Thư lại chạy về phòng.
Hoàng Nhất Diễn: "..." Chỉ có thể giải thích là, Minh Vọng Thư được Ninh Hoả cưng chiều đến mức lo được lo mất.
Sau đó, Minh Vọng Thư cùng Ninh Hoả vẫn lại hoà hợp như ban đầu.
Vào ngày sinh nhật cô ấy, Ninh Hoả mua một đống hoa hồng đến trang trí hơn nửa nhà đều là hoa. Nhưng cô ấy không biết lại chạy đi đâu mất.
Hoa hồng héo rũ như bùn. Hoàng Nhất Diễn trơ mắt nhìn cánh hoa hồng lẳng lặng rơi xuống dây đàn ghi-ta của cô. Trận này cũng quá màu mè rồi, đống hỗn độn còn lại mặc cô dọn dẹp.
Hoàng Nhất Diễn thu gom những đoá hoa héo bỏ vào thùng giấy, cửa mở ra.
Cô loay hoay không để ý nên quay lưng về phía cửa. Vừa nghe tiếng bước chân, cô đã đoán được là Ninh Hoả.
Hắn im lặng rất lâu.
Hoàng Nhất Diễn tuỳ ý lấy băng keo trong dán kín phần miệng thùng, quay đầu ngước nhìn hắn, "Anh ôm thùng này giúp tôi".
"Ừm".
Ngày hôm đó Ninh Hoả tay ôm một thùng lớn, cũng mặc đúng cái áo thun của đồng thương hiệu này.