Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 5





Buổi tối giải tán trở về ký túc xá, Sơ Hạnh lập tức gọi điện cho bố mẹ.

Sau khi gọi điện thoại xong, Sơ Hạnh cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc cô lau tóc ướt từ phòng tắm đi tới, bạn cùng phòng đang thảo luận về cuộc bình chọn hotboy đứng nhất trong trường.

Ninh Đồng Đồng lướt diễn đàn trường học chia sẻ tin tức mới nhất cho Dụ Thiển và Hứa Âm.

“Hiện tại vẫn chưa thể biết được danh hiệu “Nam Vương” này sẽ thuộc về ai, nhưng mà cũng đã xác định được lần này Cận Ngôn Châu chính là hotboy, tiếp theo chúng ta xem thử cậu ấy và hotboy năm hai đó ai phong thái nổi tiếng hơn.”

Hứa Âm vừa đang đắp mặt nạ vừa nấu cháo điện thoại với bạn trai ở nơi khác, thản nhiên hỏi: “Nam Vương năm hai là ai?”

Ninh Đồng Đồng nói: “Khoa Vật Lý, tên là Thu Trình.”

“Chúng mình đều học cùng trường cấp Ba đấy!” Giọng nói Ninh Đồng Đồng có loại tự hào khó hiểu, cười nói: “Nhất Trung Thẩm Thành của bọn mình có rất nhiều nam sinh học giỏi đẹp trai.”

Bạn trai Hứa Âm ở đầu dây bên kia điện thoại khó chịu, giọng nói bất mãn: “Em đang nói chuyện với bạn trai thế mà lại chú ý đến mấy chàng sinh viên khác à.”

Hứa Âm khẽ cười, trả lời anh ta: “Chỉ hỏi một câu thôi.”

Dụ Thiển vẫn im lặng tẩy trang không nói gì, đột nhiên suy nghĩ điều gì đó rồi nói: “Mình cảm thấy em trai Sơ Hạnh cũng không tệ, sao không có ai ủng hộ cậu ấy thế.”

Ninh Đồng Đồng nói: “Có chứ, có!” Độ nổi tiếng của cậu ấy lần này chỉ đứng sau Cận Ngôn Châu.”

Nói xong, Ninh Đồng Đồng bắt đầu suy đoán: “Mình cảm thấy Nam Vương cuối cùng sẽ là Cận Ngôn Châu.”

“Tại sao?” Dụ Thiển không hiểu.

Ninh Đồng Đồng thần bí mỉm cười, “Các cậu vẫn biết sao không? Năm hai đại học, đàn anh Thu Trình có bạn gái, vì vậy mức độ nổi tiếng….Mấy cậu hiểu mà, nhất định còn độc thân thì sẽ càng được hoan nghênh hơn!”

Trong lúc Ninh Đồng Đồng thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện phiếm về những người nổi tiếng ở Nhất Trung Thẩm Thành thì Sơ Hạnh ngồi trên ghế cầm điện thoại di động nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Cô vừa nhấc máy liền thấy bố mẹ nhắn tin cho mình rằng không liên lạc được với Kỷ An, bảo cô nói với Kỷ An gọi điện về cho nhà.

Nhưng Sơ Hạnh cũng không liên lạc được với Kỷ An, gọi điện thoại không nghe máy, nhắn tin không trả lời.

Nhất định là đang chơi game.

Chốc lát, hai mắt Sơ Hạnh bỗng phát sáng nhìn Ninh Đồng Đồng, giọng điệu cô chờ mong hô: “Đồng Đồng…”

Ninh Đồng Đồng nhìn qua, chạm phải ánh mắt trong suốt của Sơ Hạnh.

Trái tim cô mềm đi một cách khó hiểu trước ánh mắt háo hức của Sơ Hạnh, ngay cả giọng nói cũng bất giác dịu đi: “Có chuyện gì vậy, Hạnh Hạnh?”

Sơ Hạnh nói: “Cậu nói cậu học chung cấp Ba cùng với Cận Ngôn Châu đúng không?”

Ninh Đồng Đồng ngơ ngác gật đầu, “Đúng rồi.”

“Vậy cậu có thông tin liên lạc với cậu ấy không? Số điện thoại hay nick Q.Q đều được, chỉ cần có thể liên lạc với cậu ấy.” Giọng nói nhẹ nhàng của Sơ Hạnh có chút bất lực: “Mình không liên lạc được với Kỷ An, xem ra mình chỉ có thể cố gắng tìm cậu ấy thông qua Cận Ngôn Châu mà thôi.”

Ninh Đồng Đồng vỗ tay, lại búng tay, cười nói với Sơ Hạnh: “Thật ra mình có số Q.Q của cậu ấy.”

“Cậu chờ mình tìm đã!” Ninh Đồng Đồng đứng dậy gạt bớt sách trên bàn, thầm thì: “Chẳng phải khi tốt nghiệp cấp Ba trào lưu viết lưu bút phổ biến lắm sao, Cận Ngôn Châu cũng viết cho bạn học, quyển lưu bút được truyền khắp lớp khác, cuối cùng từ ban Khoa học Tự nhiên sang Khoa học Xã hội, mình nhanh chóng ghi lại số Q.Q của cậu ấy vào cuốn sổ nhỏ.”

“Á! tìm được rồi!” Ninh Đồng Đồng lấy ra một quyển sổ cuộn 64k to bằng lòng bàn tay, trên đó có ghi thông tin liên lạc của bạn học và bạn thân của cô, cô lật ra trang có số Q.Q của Cận Ngôn Châu, đưa cuốn sách cho Sơ Hạnh.

Khi Sơ Hạnh nhập số Q.Q để kết bạn với Cận Ngôn Châu, giọng nói uyển chuyển của Ninh Đồng Đồng truyền tới: “Hạnh Hạnh cậu đừng hy vọng quá nhiều, có thể cậu ấy không thêm cậu đâu.”

Sơ Hạnh mờ mịt thắc mắc “Hả” một tiếng.

Ninh Đồng Đồng giải thích: “Hồi cấp Ba có mấy chị em của mình đã từng thử thêm cậu ấy, nhưng tất cả đều bị cậu ấy từ chối.”

“Cho nên cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, lỡ như bị từ chối thì cũng đừng quá…”

Ninh Đồng Đồng vẫn chưa kịp nói xong, Sơ Hạnh cúi đầu nhìn chăm chú lời mời kết bạn đã được thông qua, sau đó ngước mắt lên nhìn Ninh Đồng, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Chấp nhận rồi.”

“…..Bất ngờ quá.” Ninh Đồng Đồng trợn tròn mắt, đôi mắt mở to như chiếc chuông đồng.

Ninh Đồng Đồng kinh ngạc chẳng nói lên lời: “Cảm thấy rất khó tin.”

Sơ Hạnh cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này.



Chắc đối phương bởi vì cô là chị gái của Kỷ An cho nên mới đồng ý.

———–

Buổi trưa ngày hôm sau.

Cuộc diễu hành quân sự đã bế mạc, kỳ huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Sơ Hạnh cùng bạn cùng phòng đến nhà căn tin của trường ăn, vừa vặn đi ngang qua quảng trường sinh viên.

Mà hôm nay, chính là ngày “Bách Đoàn Đại chiến*’ của Thẩm Đại đã chấp nhận các thành viên mới.

*百团大战 (bǎi tuán dàzhàn): Bách Đoàn Đại chiến”: 20 tháng tám – 5 tháng 12 năm 1940 là chiến dịch lớn do quân đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc dân Cách mệnh quân dưới sự chỉ huy của Bành Đức Hoài tiến hành chống lại Lục quân Đế quốc Nhật Bản cùng các lực lượng quân sự của các chính quyền thân Nhật Bản ở Hoa Bắc. Chiến dịch đã trở thành tâm điểm tuyên truyền về thành tích của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong thời kỳ chống Nhật, nhưng sau này thì lại được dùng để phê phán Bành Đức Hoài trong, ý chỉ cuộc chiến lớn.

Trên quảng trường chật kín người, tiếng nói ồn ào ầm ĩ, sinh viên tụ tập thành nhóm ba hoặc năm người trước lều của nhiều câu lạc bộ khác nhau để chọn câu lạc bộ mà bọn họ cảm thấy hứng thú.

Ban đầu Sơ Hạnh và bạn đi chung với nhau, nhưng chẳng biết lúc nào mà ba người bạn cùng phòng đã tách ra, cô định gọi cho Dụ Thiển và hai người còn lại, bỗng nhiên bị ai đó phía sau vỗ nhẹ lên vai.

“Đàn em.”

Sơ Hạnh xoay người, là đàn chị đưa cô đến ký túc xá khi đăng ký nhập học đang cười rạng rỡ với cô.

Đôi mắt Sơ Hạnh trong veo như nước sáng lên, khóe miệng cong cong, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn vô cùng rung động.