Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 1





Ngày 5 tháng 9 năm 2010.

Ngày cuối cùng đến làm thủ tục nhập học vào trường Đại học Thẩm.

Mặc dù đã vào thu nhưng cái nóng còn sót lại của cuối hè vẫn còn đó.

Dáng người Sơ Hạnh nhỏ nhắn mảnh khảnh kéo chiếc vali to tướng, đi theo đàn chị đang cầm túi xách giúp cô.

Tới gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời càng ngày càng nóng rực chiếu trên đỉnh đầu.

Một cơn gió thổi qua, xen lẫn hơi nóng kéo đến.

Sơ Hạnh đưa tay lên nhẹ nhàng đè lại chiếc mũ vành màu trắng được đội trên đầu, mái tóc dài ngang vai tung bay trong gió.

Đàn chị hết sức nhiệt tình hỏi: “Em học ngành gì vậy?”

Lông mày Sơ Hạnh cong nhẹ, đôi mắt nai* trong veo như nước hiện lên ý cười, lời nói của cô mang theo sự ấm áp mềm mại độc nhất vô nhị của người con gái phương Nam: “Khoa tiếng Trung ạ.”

*Mắt nai còn có tên là Lộc Nhãn, loại mắt to cỡ trung bình, đầu và đuôi mắt nằm ngang, mắt có hai mí rõ ràng, cân đối, nhãn cầu cũng tương đối, xoe tròn, sáng, ánh mắt luôn có nét dịu dàng đặc trưng, vừa ngơ ngác như trẻ thơ. Người con gái sở hữu đôi mắt này thường được “liệt” vào hàng mỹ nhân hiếm có và luôn cuốn hút người đối diện.

Sau đó, cô chớp mắt, giọng nói lộ ra một chút tò mò, hỏi: “Chị thì sao ạ?”

Đàn chị cười trả lời: “Chị học Khoa Công nghệ thông tin.”

Sơ Hạnh “À” một tiếng, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, chợt cô cười khẽ nói: “Em trai em cũng học Khoa CNTT.”

Đàn chị nhớ đến nam sinh đi cùng với Sơ Hạnh khi mới vào trường, dường như hiểu ra: “Cậu ấy là em trai của em à, chị thấy hai người quen nhau, với lại cậu ấy không ngừng gọi tên em, còn tưởng hai đứa là bạn học từ hồi cấp Ba đấy chứ.”

Nói xong, đàn chị lại nhịn không được hỏi thêm một câu: “Vậy cậu ấy là em họ hay em ruột vậy?”

Sơ Hạnh cười yếu ớt, trên má lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trả lời: “Là em trai ruột ạ.”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến khi Sơ Hạnh được đàn chị đưa tới cửa ký túc xá, trên người cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Đàn chị đặt túi đựng chăn nệm mới tinh xuống đất, sau đó cười nói: “Em từ từ thu dọn nhé, chị đi trước đây.”

Sơ Hạnh gật đầu một cái, trong giọng nói có chút mềm mại tự nhiên, nghiêm túc chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì!” Đàn chị có tính cách phóng khoáng vẫy tay với Sơ Hạnh, xoay người bước xuống lầu.

Ký túc xá của Sơ Hạnh là phòng 317, ký túc xá số 17 ở tầng ba.

Vừa vặn đối diện cầu thang.

Thời điểm Sơ Hạnh đến, đã có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá.

Đối phương da trắng xinh đẹp, eo nhỏ chân dài, mái tóc gợn sóng màu màu hạt dẻ dài gần tới thắt lưng.

Cô gái có dáng người cao gầy mặc một chiếc váy đỏ kiểu Pháp, một bên váy được thiết kế xẻ tà cao, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Cô ấy đang ngồi trên ghế, cầm một chiếc gương trang điểm nhỏ, tô son một cách điêu luyện.

Sau đó, cô gái bặm đôi môi đỏ mọng, nhìn Sơ Hạnh đang mặc áo phông trắng cùng chân váy denim, chủ động chào cô: “Hi! Chào cậu! Mình là Dụ Thiển.”

Bởi vì quá nóng làm cho gò má Sơ Hạnh ửng đỏ, mỉm cười trả lời: “Chào cậu nhé, mình tên là Sơ Hạnh.”

Dụ Thiển nhìn cô gái này khi cười thì hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, trông có chút đáng yêu.

Ký túc xá của Đại học Thẩm là ký túc xá dành cho bốn người, trên giường có đặt một cái bàn.

Sơ Hạnh lấy khăn ướt trong cặp ra, bắt đầu lau chùi bàn học.

“Mình đến từ Đế Đô, cậu là người ở đâu?” Dụ Thiển cất gương trang điểm và son môi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.

Sơ Hạnh cong mày nói: “Mình là người Hải Thành.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại di động Dụ Thiển vang lên.

Dụ Thiện ấn nhận, trả lời mấy tiếng rồi cúp máy.

Sau đó cô ấy cầm túi cách đứng dậy, nói với Sơ Hạnh: “Mình ra ngoài trước, chờ hai bạn cùng phòng kia đến rồi bọn mình ăn tối cùng nhau nha.”

Sơ Hạnh vui vẻ đáp: “Được.”

Sau khi Dụ Thiển rời đi, Sơ Hạnh ở một mình trong ký túc không nhanh không chậm mà thu dọn đồ đạc.

Cô trải xong ra giường rồi bọc chăn và gối, tiếp đến thì treo rèm cửa.

Sơ Hạnh bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng sắp xếp xong hết tất cả mọi việc.

Cô ngồi vào ghế nghỉ ngơi một lát.

Một lúc sau, Sơ Hạnh đưa tay vào trong túi muốn lấy điện thoại di động, nhưng lại tìm thấy giấy thông báo nhập học của cô và em trai.

Lúc này cô mới nhớ ra, bọn họ còn phải dùng giấy nhập học của mình để nhận lấy thẻ sinh viên**.

Các khoa khác nhau thì nơi nhận thẻ sinh viên cũng khác nhau.

**Thẻ sinh viên: (校园卡): Còn được gọi là Campus Card. Là dạng thẻ từ do các trường cao đẳng và đại học phát hành để thuận tiện cho sinh viên và việc quản lý của họ. Mục đích chính để sinh viên ăn ở căng tin, một số có thể mua sắm trong siêu thị, một số có thể dùng thẻ để lấy nước uống, các trường khác nhau quy định phạm vi sử dụng tùy theo điều kiện riêng nhưng phải sử dụng ở trong trường.

Sơ Hạnh đeo túi xách rời khỏi ký túc xá.



Sau khi xếp hàng chờ lấy thẻ sinh viên, cô gọi điện cho em trai mình,

Lúc này cậu nam sinh đang nằm trên giường ký túc xá ngủ ngon lành.

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cau mày, nhắm mắt tìm kiếm điện thoại, lười biếng “Alo” một tiếng sau khi ấn nghe.

Giọng nói nhẹ nhàng của Sơ Hành từ trong loa truyền đến: “Kỷ An, giấy nhập học của em vẫn còn ở chỗ của chị.”

Kỷ An chưa tỉnh ngủ hẳn nhắm hai mắt nói “Vâng.”

Sơ Hạnh lại nói: “Địa điểm nhận thẻ sinh viên của em nằm ở khu quảng trường sinh viên, chị đang đến quảng trường đấy, em cũng tới đây đi, nhận thẻ sinh viên của em xong rồi chúng ta đi ăn cơm trưa luôn.”

Kỷ An trở mình, giọng khàn khàn trả lời cô: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, Sơ Hạnh đi về phía trước mấy bước, bất chợt dừng lại.

Cô nhìn con đường hoàn toàn xa lạ trước mặt, cau mày có hơi buồn bực.

Đường đến quảng trường sinh viên có phải đi từ đây không nhỉ?

Có phải cô…đã đi nhầm đường rồi?

Sơ Hạnh mở album ảnh trên điện thoại di động, lướt đến tấm ảnh bản đồ mà cô đã chụp lại sau khi nhập học.

Cô bây giờ ở…

Sơ Hạnh đưa mắt nhìn về phía trước, biển chỉ đường ghi rõ: “Đường Hoa Sen.”

Cô cúi đầu, tìm kiếm “Đường Hoa Sen” trên bức vẽ bản đồ, xác định vị trí của cô, sau đó bắt đầu tìm “Quảng trường sinh viên”

“Đi về phía trước đến giao lộ, quẹo phải, ở giao lộ thứ nhất quẹo trái, tiếp theo rẽ phải tại ngã ba hình chữ T, đi thẳng một đoạn nữa là đến quảng trường.”