Hôn Đủ Chưa

Chương 28




Tô Mộ Tinh yên lặng, giương mắt nhìn ngẩn ngơ chốc lát, sau khi ý thức quay về, vừa cúi đầu đã nhận thấy chuyện gì xảy ra.

Truyền nước hết sạch rồi, ống truyền dịch trong suốt đã tích trữ một đoạn chất lỏng màu đỏ, là máu chảy ngược.

Hứa Thanh Nhiên khóa chặt bánh xe di chuyển, một tay nâng cánh tay Tô Mộ Tinh, để đoạn máu nhỏ rút về, ngón cái của anh ấn lên mu bàn tay cô, rút kim tĩnh mạch ra, cánh tay dài của người đàn ông cũng vươn cao, vòng mấy vòng dây truyền dịch đang rũ xuống lên giá truyền dịch bên cạnh.

Trong phút chốc, tay phải của Hứa Thanh Nhiên đang cầm cánh tay Tô Mộ Tinh thả ra rồi lùi về sau một bước, dáng vẻ nhún nhường, giọng nói bình tĩnh trước sau như một: "Tìm tôi có việc à?"

Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh quét một vòng giữa hai hàm răng, biết là mình sai mà trong lòng vẫn có chút ấm ức, cô mím môi, mới nói: "Em có thể ngồi một lúc không?"

Hứa Thanh Nhiên đứng cạnh cửa không cử động, khép hờ rèm mi, ánh mắt trầm lắng, bóng người đàn ông cao lớn bao trùm lên người Tô Mộ Tinh, cô đứng ngược chiều ánh sáng, hai má trắng như tuyết phơn phớt hồng, hàng lông mi cong cong đen nhánh.

Khóe miệng Tô Mộ Tinh nhếch một cái, tự mình nói: "Anh không nói gì? Vậy em vào nhé."

Giọng cô không nhẹ nhàng và trong trẻo như mọi khi, tiếng khàn nhỏ, nghèn nghẹt trong mũi.

Hứa Thanh Nhiên chẳng lên tiếng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng nghiêng sang bên, chừa ra một lối đi.

Tô Mộ Tinh đẩy cây truyền nước di động đến cạnh tường, hai tay đúc túi áo khoác tiến vào trong, tầm mắt đảo một vòng, đi chậm như rùa đến giường cuối cùng ngồi xuống, "Bác sĩ Hứa ngủ ở đây à?"

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt lay động, chẳng phủ nhận, một tay đóng cửa, bước vào phòng.

Tô Mộ Tinh vừa xua đi tâm tư ban nãy, hàng mi chớp chớp mấy cái, cười hì hì nói: "Bác sĩ Hứa, tiếp tục cởi đi."

Hứa Thanh Nhiên: ". . ."

Tay phải Tô Mộ Tinh ôm khuỷu tay trái, tay trái chống má, cười tít mắt nói: "Cứ coi em như không khí là được."

". . ." Bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại, liếc Tô Mộ Tinh, lông mày nhướng cao, lời lẽ chẳng mang chút cảm xúc nào: "Không khí không biết nói chuyện."

Tô Mộ Tinh nháy mắt: "Em thành tinh rồi mà."

Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên co rúm: ". . ."

Anh bước nhanh đến trước giường, đứng ở chỗ cách Tô Mộ Tinh vài bước, đưa tay nhấc áo sơ mi sạch bên cạnh lên, lôi được một nửa thì khựng lại, tay áo bên kia bị Tô Mộ Tinh ngồi dưới mông.

Hứa Thanh Nhiên: ". . ."

Tô Mộ Tinh chậm rì rì xê dịch mông, hơi ngượng nghịu nhưng hàng lông mày nhướn rõ cao, "Ngại quá đi mất, mông hơi to một tẹo."

". . ." Hứa Thanh Nhiên liếc xéo Tô Mộ Tinh, ánh mắt lướt qua mu bàn tay, vết kim đâm rớm máu đã cầm lại, anh dời tầm nhìn, sau khi lấy quần áo, di chuyển bước chân vào phòng vệ sinh.

Tô Mộ Tinh hô với theo bóng lưng anh: "Bác sĩ Hứa, anh bảo thủ quá cơ."

Người đàn ông cười xì một tiếng, chẳng để tâm.

* * *

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Tiện thể Hứa Thanh Nhiên tắm luôn, thay quần áo rồi mới ra, đoán là cũng phải mất mười phút.

Trong phòng yên tĩnh, bước chân anh đi tới bên giường, Tô Mộ Tinh nằm xiêu vẹo cả người, hai tay ôm ngực, đầu dựa vào chăn đệm gấp ở đầu giường mà ngủ.

Mái tóc dài trượt xuống gò má, che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, vài sợi tinh nghịch vểnh loạn xạ trên sườn mũi, tiếng hô hấp mỏng manh, chốc chốc lại chao động, lông mi khẽ chớp như muốn khép, trên mặt phản chiếu bóng mờ khỏa lấp, làn da trắng mịn căng bóng thấy rõ cả từng chiếc lông tơ.

Hứa Thanh Nhiên nhìn mải miết, vào lúc chính bản thân mình còn chưa ý thức được đã khom lưng kề sát, anh tiến gần thêm chút nữa, trong khoảnh khắc, bàn tay thon dài áp lên má Tô Mộ Tinh, vài giây sau, giữa hai đầu mày người đàn ông nhíu thành vệt thấp thoáng, thu tay về.

Anh lập tức đứng thẳng người, lấy áo khoác bên cạnh nhanh chóng mặc vào, như thể hơi do dự, sau đó một lần nữa khom người, một tay đỡ bả vai Tô Mộ Tinh, một tay ôm vào dưới đầu gối cô, cẩn thận từng li từng tí bế ngang người ta lên, nhấc chân đi ra ngoài.

Đúng lúc Trình Ý từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, cất giọng nói: "Thanh Nhiên này, mới nãy có một cô gái rất xinh tìm cậu. . .Tôi nói với cô ấy cậu ở phòng trực ban. . .Cô gái này là ai thế, có thể . . ."

Anh vừa nói được nửa chừng, nhìn thấy trong lòng Hứa Thanh Nhiên đang ôm một cô gái, nghẹn họng trân trối, ho khan vài tiếng mới chậm chạp lấy lại tinh thần: "Đ.m. . . Đ.m . . . Chuyện gì thế này?!"

Khuôn mặt Hứa Thanh Nhiên điềm nhiên, khẽ nói: "Cô ấy đang ngủ."

Trình Ý hỏa nhãn kim tinh, lướt qua chiếc chăn đơn nhăn nhúm đằng xa, thêm vào mái tóc ngắn hơi ẩm của người đàn ông, tức thì hai mắt mở to: "Đm! Hứa Thanh Nhiên cậu là tên cầm thú! Cậu ngủ với người ta rồi hả??? Ở trong phòng chung của chúng ta? Cậu ngủ với hình mẫu lí tưởng của tôi??"

Hứa Thanh Nhiên: ". . ."

Trình Ý kích động không thôi, giọng nói phát ra vang cực kì.

Tô Mộ Tinh ngủ rất không an phận, dụi đầu vào ngực Hứa Thanh Nhiên mãi, đầu lông mày hơi nhíu, đôi môi mấp máy cố dịch thêm vào lòng người đàn ông, dường như không mấy thỏa mãn.

Trình Ý khó chịu chết mất thôi, vừa định xin wechat của người đẹp thì đã thất bại, anh thở dài: "Thanh Nhiên. . . cậu là đồ thối tha không biết xấu hổ. . . cậu vô sỉ cậu hạ lưu!"

"Cậu ồn ào quá." Hứa Thanh Nhiên cau mày, lạnh lùng cắt ngang: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Trình Ý ngắm cô gái đang ngủ, lập tức ngậm miệng, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hạ giọng nói, "Đúng đúng đúng, cũng chỉ hai mươi phút. . . cậu chưa làm được gì. . ."

". . ." Hứa Thanh Nhiên không để ý đến ai đó đang phát điên, ôm chặt người trong lòng sợ cô bị tụt xuống, cất bước hướng ra ngoài.

Trình Ý theo ngay sau, nêu gợi ý: "Tôi đẩy một cái giường di động đến cho, cậu bế thế này không hay lắm đâu."

Bước chân Hứa Thanh Nhiên không dừng, đáp hờ hững: "Không cần, phiền phức quá."

Trình Ý chưa hết hi vọng, nói bổ sung: "Xe lăn? Xe lăn thì thế nào? Phòng cách vách cũng có, cậu bế thế này bản thân cũng rất mệt?"

Hứa Thanh Nhiên cúi xuống nhìn chiếc đầu nhỏ đang vùi vào ngực mình, khẽ nói: "Vẫn ổn."

Trình Ý chết lặng: ". . ."

Hứa Thanh Nhiên vào thang máy, trong khoang chẳng có ai, tầm mắt anh cố định trên bảng số tầng đang nhảy liên tục, phân tán cảm xúc mềm mại đến tê dại trước ngực.

Tô Mô Tinh vẫn ngủ không yên, đầu cứ luôn cọ vào ngực người đàn ông, hai tay quấn dưới cánh tay đối phương, vòng ôm lấy eo thon gầy của anh, theo thói quen người ta thường thích những thứ ấm áp, hết thảy đều ngả vào, ai cũng không phải ngoại lệ.

Trong thang máy vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên truyền đến tiếng nức nở lờ mờ của cô gái, vài giây sau, từng tiếng từng tiếng càng trở nên rõ nét, trong chốc lát, cánh tay Tô Mộ Tinh quấn ở eo Hứa Thanh Nhiên bỗng siết chặt, bàn tay liều mạng túm lấy áo không chịu buông.

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt, ở khóe mắt người trong lòng là những giọt lệ trượt dài, đôi môi mím chặt, cánh môi hồng tươi không còn màu máu, âm thanh vụn vỡ đứt quãng từ giữa đôi môi trút ra: "Cứu tôi. . .cứu tôi. . . xin anh . . . cứu tôi với. . ."

"Đừng gϊếŧ tôi . . . đừng gϊếŧ tôi . . . tôi không đi. . . cứu tôi với. . ."

Trái tim Hứa Thanh Nhiên giống bị ai đó bóp một cái, nhất thời trong lòng mùi vị nào cũng có, thoắt cái lại trống rỗng, lạ lẫm tới mức ngay cả bản thân anh cũng không hiểu ra sao.

Một vài hình ảnh chồng chéo lên nhau một cách điên cuồng, càng xa vời hơn cái ngày tháng 5 ở huyện Nham hồi đó.

* * *

Lúc Tô Mộ Tinh tỉnh lại trời đã sáng tỏ, cô xoa bóp cổ, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, tay phải lại truyền nước lần nữa, một chiếc túi sưởi to sấp xỉ điện thoại ở dưới cổ tay cô, còn lưu chút độ ấm.

Đáng lẽ cô phải nằm trên giường Hứa Thanh Nhiên chứ nhỉ? Tô Mộ Tinh cúi đầu vén chắn ngó nhìn, lại nhấc chân, hoàn toàn không có dấu vết từng bị cởi.

Thất vọng gào thét!

Tô Mộ Tinh lật người mò điện thoại trong túi áo khoác, có tới mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ Diệp Lộ gọi đến, Tô Mộ Tinh lướt qua ngày tháng, khẽ mắng một tiếng, sự bỏ qua mang tính lựa chọn.

Bà lão Trương Bình giường bên cũng không ở đây, cô theo thói quen cắn môi dưới, gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Nhiên.

[Tiểu Tinh Tinh: Bác sĩ Hứa, em về kiểu gì thế?]

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không ai trả lời, Tô Mộ Tinh tặc lưỡi, hơi khó chịu.

"Chị, chị tỉnh rồi à?"

Tô Mộ Tinh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Mạc Đình hơi hơi kì quái: "Sao em đến đây?" Theo lí mà nói, chuyện cô nằm viện trừ Hà Gia Mộc hình như chẳng ai biết.

Diệp Mạc Đình đi đến bên giường đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống, nói: "Tối qua em đi trên hành lang thấy bác sĩ Hứa bế chị." Tối qua cậu đi mua đồ từ ngoài trở về, vừa lúc thấy bác sĩ Hứa bế Tô Mộ Tinh, cậu hỏi ra mới biết chị ấy sốt cao nằm viện, nói ra cũng thật kì diệu, lúc đó cả người Tô Mộ Tinh quay lưng với mình nhưng cậu vẫn cứ nhận ra được mới hay.

"Cái gì?" Tô Mộ Tinh vươn dài cổ, kinh ngạc mừng rỡ: "Nhìn thấy cái gì?"

Diệp Mạc Đình nói như lẽ đương nhiên: "Bác sĩ Hứa bế chị đấy."

Tô Mộ Tinh trợn mắt: "Bác sĩ Hứa làm gì cơ?"

Diệp Mạc Đình đáp lời: "Bế chị mà."

Tô Mộ Tinh lại hỏi: "Bế ai?"

"Chị chứ ai."

Tô Mộ Tinh giương khóe môi bắt đầu cười ngốc nghếch.

Diệp Mạc Đình dường như sắp sợ đến lú cả người, cậu ngây ra rồi hỏi: "Vừa nãy em gặp chị Gia Mộc ngoài hành lanh, chị ấy bảo em đêm bình giữ nhiệt này cho chị, mấy hôm nay chị ấy phẫu thuật nhiều, không dứt ra được.

Tô Mộ Tinh gật đầu.

"Tinh tinh" một tiếng, điện thoại có tin nhắn đến, Tô Mộ Tinh lập tức lấy ra xem.

[Hứa Thanh Nhiên: Tự cô quay về.]

Vẻ mặt Tô Mộ Tinh càng rạng rỡ hơn, ngón tay lách cách gõ mấy chữ, hỏi: "Không phải em ngủ à?"

[Hứa Thanh Nhiên: ừ ]

". . ." "Ừ." là cái qủy gì??

Tô Mộ Tinh dẫn dụ từng bước, lại hỏi: "Em ngủ rồi thì tự về sao được?"

[Hứa Thanh Nhiên: "Không phải cô thành tinh à?]

Tô Mộ Tinh chợt mắc nghẹn, gửi một nhãn dán "Phất cao ngọn cờ xã hội chủ nghĩa", hồi âm: "Bác sĩ Hứa, xin hãy tin vào khoa học."

(Gói nhãn dán í nó kiểu kiểu thế này nhé các bác nhưng tất nhiên là không được đẹp bằng thế này đâu, giống nhau ở cái khí thế thôi)

Đợi một lúc lại không có ai trả lời, Tô Mộ Tinh nhướng mày, cất điện thoại.

Diệp Mạc Định lấy chiếc bát nhỏ bên cạnh qua, múc một bát cháo trắng từ bình giữ nhiệt ra, bỗng nói: "Chị, bố bảo. . . lâu rồi chị chưa về nhà."

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mộ Tinh phai nhạt một chút, tầm nhìn của cô phóng qua phòng bệnh vắng vẻ, dừng ở bệ cửa sổ, ánh mặt trời ngày đông khẽ khàng len lỏi nhảy nhót vào trong, trên ngọn cây cao to là những hạt nắng vàng thoắt ẩn thoắt hiện.

Rất lâu sau, cô cười nói: "Em nói thế, ngược lại có vẻ chị có lỗi với ông ấy nhỉ."

Diệp Mặc Đình biết mình đã vượt quá giới hạn, "Chị, em xin lỗi. . ."

"Đừng nói nữa. . ."

Hà Nội, 1/7/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ