Hình ảnh vẫn giống như trong ký ức của cô. Trong phòng học chất đầy bàn ghế gỗ ngổn ngang, màn cửa đung đưa theo gió, ánh nắng ấm áp của mùa xuân nghiêng qua cánh cửa thủy tinh mà vào trong, chiểu thẳng vào cậu thiếu niên đang ngủ say trên bàn bên cửa sổ.
Cổ áo đồng phục xanh trắng của cậu nam sinh lộn xộn, cậu không chút phòng bị gối đầu lên cánh tay tay, hoàn toàn không nhận ra cô gái mảnh khảnh đang lặng lẽ tựa vào bên cạnh mình.
Từ góc chụp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái và đôi tay cô đặt sau lưng vô thức siết chặt vì lo lắng.
Bên ngoài cửa sổ là một khoảng trời rộng lớn màu xanh rực rỡ của đầu xuân.
Đó thật sự là một bức ảnh đẹp.
Mà mười năm sau, Lê Đông mở ra vẫn chỉ thấy cả người lạnh lẽo, thậm chí cô còn không dám đến bên cánh cửa đó như thể chỉ một giây tiếp theo sẽ mọc ra hàng trăm hàng ngàn con mắt.
Vội vàng thoát khỏi mục WeChat, cảm giác khó thở lập tức biến mất.
Đối phương là ai? Vì sao lại gửi cô bức ảnh này? Là giống như Tiểu Dương thấy cô rất ngầu hay chỉ đơn giản là muốn nói chuyện này với cô? Hay là đối phương vẫn còn canh cánh chuyện này? Năm đó, bức ảnh này bị cả khóa, thậm chí là thầy cô học sinh cả trường truyền tay nhau, Lê Đông không biết gì về thân phận và mục đích của người gửi bức ảnh này.
Tiểu Dương nói cậu không cố ý xúc phạm cô, sau khi cô nói không sao lại lập tức tin tưởng.
Lê Đông tin cậu không có ác ý.
Mười năm trước, nếu bọn họ thật sự có thể chống lại tất cả lời đồn đại bịa đặt, cùng nắm tay nhau vượt qua mọi gian khó thì có lẽ cô thật sự có thể thoải mái xem đoạn tình cảm đi ngược mọi quy định, mãnh liệt sinh trưởng này thành một đề tài trò chuyện.
Tiếc là cuộc đời không có chữ nếu.
“Bác sĩ Lê, tôi về trước đây, đêm nay cố gắng trực ban nha!”
“Được, đi đường cẩn thận.”
6 giờ tối, sau khi tạm biệt đồng nghiệp ở quầy y tá, Lê Đông quyết định quay về văn phòng ăn trước khi trực ban.
Đang là giờ cơm nên trong văn phòng có không ít y bác sĩ ăn cơm, ngoài khoa phẫu thuật lồng ngực ra còn có vài bác sĩ khoa khác đến góp vui.
Lê Đông ngồi ở trong góc mở hộp ca – ra – men, vì không ngon miệng nên ăn rất chậm. Không được bao lâu, cô lại cầm cây bút lên, phác hoạt trên cuốn sổ tay luôn được đặt trong túi áo cô.
Đến tận bây giờ, cô quen việc vẽ hình ảnh để hình dung suy nghĩ của mình hơn là chữ viết thông thường.
Lê Đông ngồi ở trước bàn, thi thoảng nhắm mắt nhớ lại chuyện xưa, bàn tay thoăn thoắt lướt trên trang giấy, quên cả việc ăn cơm.
Những người ngồi quanh bàn không biết đang nói gì mà đồng thanh kêu lên, sau đó có người chú ý đến Lê Đông đang ở một mình, tò mò hỏi: "Lê Đông, trước đây cô có từng gặp bạn cùng phòng nào rất đáng ghét không?" Những người bạn cùng phòng thời đại học của Lê Đông đều rất bình thường, họ giữ thái độ xa cách và tôn trọng nhau trong suốt 4 năm.
Vì vậy, cô lắc đầu: "Không có.”
"Lão Vương vừa mới kể về bạn cùng phòng hồi đại học của anh ta, gì đâu mà vớ để cả tháng mới giặt, có mấy chiếc bị mốc luôn cơ.” Đồng nghiệp hỏi chuyện cô trợn mắt ghét bỏ, hơi liếc qua nhìn bút ký của Lê Đông, nửa thật nửa đùa nói: “Bức tranh cô vẽ là bông tuyết và mặt trời hả? Vẽ rất đẹp á nhưng hai người bọn họ có thể ở bên nhau không?”
Đúng thế, bông tuyết và mặt trời sao có thể ở bên nhau được?
Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Lê Đông khi nhìn thấy hình xăm trên người anh.
Cô rũ mắt nhìn bức ký họa trên mặt giấy, trên tờ giấy trắng có một bông tuyết sáu cánh và sau lưng bông tuyết là nửa mặt trời ấm áp ẩn nấp sau những đám mây, tư thế đó như ánh bình minh đang mọc lên.
Bông tuyết và mặt trời, hai thứ khắc chế nhau lại được Kỳ Hạ Cảnh xăm lên vị trí trái tim mãi mãi.
Lúc đầu cô tưởng vì trong phòng quá tối nên đã nhìn nhầm nhưng sau nhiều lần nhắm mắt nhớ lại, hình ảnh hiện lên trong đầu không có chút khác biệt nào.
“... Từ Lãm, đến phiên cậu kể chuyện rồi. Thằng nhóc này đứng đây cả nửa tiếng đồng hồ, chỉ muốn nghe không nói kiếm hời hả?” Tiếng ồn cắt đứt dòng suy nghĩ của Lê Đông. Lê Đông vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Từ Lãm đang dựa vào thành ghế, hai tay giơ lên gối đầu, miễn cưỡng nói: “Em chưa gặp bạn cùng phòng xấu tính nào thật mà, nếu nhất định phải nói thì chắc là thói quen kỳ lạ thôi ha?”
“Đừng có thừa nước đục thả câu, nói lẹ đi.”
“Hồi em đi du học có ở chung nhà với một bạn, trong nhà thuê chỉ có một phòng tắm.”
Cảm nhận được ánh mắt từ đối phương, Lê Đông bắt gặp ánh mắt của Từ Lãm và chỉ thấy đối phương khẽ mỉm cười: “Khoảng thời gian đó, có mấy hôm buổi tối em đi vệ sinh nghe thấy tiếng người kia tắm rửa nhưng đèn nhà tắm lúc nào cũng tắt.”
“Là sao? Bạn cùng phòng tắm không mở đèn à?”
“Nói đúng hơn là vào nhà vệ sinh sẽ không bật đèn.”
Từ Lãm như nhớ ra điều gì đó, cong môi mỉm cười: “Lúc đầu em còn có lòng mở đèn giúp cậu ấy, suýt thì bị cậu ấy đánh.”
“Sở thích kỳ lạ gì thế này.”
“Nhưng nghe nguy hiểm thật, tắm không bật đèn không sợ bị trượt ngã à?”
Từ Lãm vẫn tươi cười như trước: “Đúng thế, nên em mới nói là thói quen cá nhân thôi.”
Đám đồng nghiệp ngồi quanh Từ Lãm chê anh ấy là con mọt sách nhạt nhẽo, mất hứng nói anh ấy kể chuyện không thú vị, đề tài nói chuyển nhanh chóng chuyển đến những người chưa lên tiếng.
Người nói vô tình nhưng người nghe có ý, Lê Đông nhìn hình xăm vẽ trên bút ký, lại nhớ đến bức rèm che trong phòng khám của Kỳ Hạ Cảnh, trực giác nói cho cô biết những chuyện này có liên quan đến nhau.
Thấy đồng hồ trên tường sắp điểm qua 6 giờ rưỡi, cô vội vàng ăn nốt cơm còn thừa trong ca – ra – men. Sau đó cô chào tạm biệt mọi người trong văn phòng và đứng dậy rời đi.
Đêm nay bệnh viện bận rộn, sau khi Lê Đông thăm khám cho bảy tám bệnh nhân thì thời gian đã qua 11 giờ tối.
Kéo lê thân thể mỏi mệt quay về phòng trực đêm, cô đang định về phòng nghỉ ngủ bù chút nhưng khi đi qua quầy y tá thì có y tá đang trực rủ rỉ tán gẫu bên tai.
Một cô y tá tóc ngắn lên tiếng trước: “Bệnh nhân hồi chiều vào phòng phẫu thuật vẫn chưa ra à?”
“Chưa.” Cô y tá tóc dài để tóc mái bên cạnh nghe vậy thì cảm thán: “Tôi thấy bác sĩ Kỳ vào phòng phẫu thuật được sáu tiếng rồi, không biết có cứu được người không.”
“Tôi thấy nước mắt người nhà bệnh nhân cũng sắp chảy cạn rồi, đúng là xót xa mà, khóc mà lòng tôi day dứt luôn.”
Cuộc đối thoại xa dần, Lê Đông đứng trước phòng trực lấy điện thoại ra, phát hiện cuộc trò chuyện của cô và Kỳ Hạ Cảnh kết thúc vào lúc hai giờ chiều, là tin nhắn người đàn ông gửi nhờ cô cảm ơn Thịnh Huệ vì túi bùa bình an.
Phòng trực không lớn, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường tầng.
Lê Đông mệt mỏi cởi áo khoác blouse rồi nằm xuống, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô chìm vào giấc ngủ. Thậm chí khi điện thoại đặt ở đầu giường rung lên, cô cũng chỉ nhăn mày xoay mặt vào tường ngủ tiếp.
... Chậc chậc chậc, hóa ra đây là học sinh ba tốt tiêu biểu của trường ta, sau lưng thì âm thầm nghĩ cách hôn trộm người khác.
“Tay còn chắp sau lưng nữa chứ, lả lơi đến mức này mà còn vờ vịt cho ai xem chứ, đúng là chịu không nổi mà.”
“Không phải nghe nói Kỳ Hạ Cảnh tốt với cậu ấy lắm mà? Sao cậu ấy muốn hôn bạn trai mà phải như kẻ trộm lén lén lút lút thế?”
“Có phải cậu ta thấy rất lãng mạn không? Cúi đầu muốn hôn lại không hôn, đang diễn kịch à?”
“Cười chết tôi rồi, trong phim có nữ chính nào vừa nghèo vừa nhà quê như cậu ta à? Dù sao thì tôi cũng chưa thấy bao giờ.”
“... Lê Đông? A Lê?” Giấc mơ ồn ào và lạnh lẽo bị đánh tan bởi một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Những lời nói tục tĩu và ác độc vẫn văng vẳng bên tai cô, khi Lê Đông tỉnh dậy, trên trán cô lấm tấm mồ hôi. Mở mắt ra, tiêu điểm từ từ tập trung về một chỗ, cô cảm nhận được Kỳ Hạ Cảnh đang ôm mình, giọng nói trầm khàn gọi biệt danh cô hết lần này đến lần khác, đôi mắt đen rực sáng trong bóng đêm chỉ toàn sự lo lắng.
Thấy Lê Đông cuối cùng cũng từ trong mơ tỉnh lại, người đàn ông căng thẳng mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Em đổ nhiều mồ hôi quá, gặp ác mộng à?”
Lê Đông mở miệng định nói nhưng phát hiện giọng mình khàn đặc, không nói nên lời, cổ họng cũng đau như bị xé rách nên chỉ có thể gật đầu.
Thật ra cũng không tính là ác mộng, trong giấc mơ không có hình ảnh mà chỉ có người người luôn ở bên tai mắng cô không ngừng, dù cô có bịt tai lại cũng không có tác dụng.
Trong phòng trực chỉ có một cây đèn ngủ vàng nhạt, bên trong tối mờ tối mịt.
Có lẽ vì sợ phòng trực không đủ sáng nên Kỳ Hạ Cảnh quay sang nhìn công tắc đèn trên vách tường, vươn tay qua đó.
Gần như là theo bản năng mách bảo, Lê Đông vội giơ tay túm chặt ống tay áo người đàn ông, cúi đầu nói: “... Đừng đi, được không?”
“Anh đi bật đèn.”
Kỳ Hạ Cảnh dịu dàng giải thích với cô. Thấy bàn tay Lê Đông vẫn nắm chặt thì cúi đầu nhìn đầu ngón tay cô run lên vì gắng sức. Anh đưa tay chỉnh trang lại tóc mái ướt sũng của Lê Đông, kiên nhẫn giải thích: “Em đổ nhiều mồ hồi quá, uống nước cho khỏe.”
“Ly nước ở ngay trên bàn.”
Dứt lời, người đàn ông nhẹ nhàng áp trán lên vầng trán nóng ẩm của Lê Đông, thật mật gọi tên cô: “A Lê, anh không đi đâu hết, chỉ lấy nước cho em rồi quay về ngay, được không?”
Lúc lâu sau, Lê Đông mới mím môi, thỏa hiệp buông tay, ánh mắt nhìn theo Kỳ Hạ Cảnh đứng dậy đi lấy ly nước trên bàn rồi quay về đưa cho cô.
Người đàn ông luôn buông thả bất cần đứng trước mặt cô lại kiên nhẫn muôn phần, cẩn thận dặn dò: “Uống chậm, đừng để sặc.”
Nhờ có làn nước mát thấm ướt cổ họng, làm dịu cơn đau và kích thích thần kinh nên Lê Đông mới từ cơn ác mộng dần tỉnh táo lại. Uống xong, cô ngoan ngoãn trả ly nước cho Kỳ Hạ Cảnh.
Sau đó lo lắng nói tiếp: “Để ly ở chân giường là được rồi.”
Đừng rời đi nữa.
“Được.”
Kỳ Hạ Cảnh không có điểm mấu chốt, chuyện gì cũng nghe cô. Anh cúi người đặt ly nước xuống chân giường, sau đó đứng dậy, hai cánh tay mạnh mẽ cẩn thận kéo Lê Đông vào lòng, bàn tay khớp xương rõ ràng vỗ về lưng cô.
Trong phòng trực tối tăm chật hẹp, Lê Đông chỉ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang vọng bên tai, từng chút từng chút xoa dịu sự lo lắng và bất an của cô.
Đôi môi mỏng của Kỳ Hạ Cảnh dán bên tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô ngứa ngáy, nghiêm túc hỏi: “Em còn sợ không?”
Lê Đông vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, cánh tay chậm rãi ôm lấy vòng eo gầy nhưng cứng rắn của người đàn ông, rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.
“Ừm. Nghe nói hôm nay em trực ban nên đến thăm em.”
“Sau đó nhìn thấy A Lê của chúng ta sợ hãi.” Kỳ Hạ Cảnh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng điệu dịu dàng khiến người ta đắm chìm: “Đêm nay anh không về, ở đây bên em được không?”
Mười phút sau, khi Kỳ Hạ Cảnh ôm cô cùng nằm lên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, Lê Đông cảm thấy trái tim mình đập loạn không khống chế nổi, bên tai lại nghe thấy tiếng trống ngực vang dội.
Đã qua rạng sáng, sau tám giờ tập trung phẫu thuật cường độ cao thì có là Kỳ Hạ Cảnh cũng biết mệt mỏi. Lê Đông mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông mệt mỏi nhắm mắt, một tay để Lê Đông gối đầu, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, lúc ngủ còn không quên vỗ lưng trấn an cô như bản năng ăn vào xương máu của anh.
Sợ Lê Đông ngã xuống giường, Kỳ Hạ Cảnh bảo cô nằm ở bên trong. Trên chiếc giường đơn chưa đầy một mét, nửa người anh chênh hẳn ra ngoài, không biết làm thế nào mà ngủ cả đêm được, không biết sáng mai tỉnh dậy có bị đau lưng không.
Có lẽ là vì ác mộng nên bây giờ Lê Đông không còn buồn ngủ. Cô giương mắt, lặng lẽ ngắm nhìn Kỳ Hạ Cảnh, ánh mắt lưu luyến dừng trên ngũ quan sắc nhọn đẹp đẽ của người đàn ông như muốn khắc sâu từng đường nét trên gương mặt anh vào trong đầu mình, chôn sâu tận đáy lòng và máu thịt.
Cái ôm thuần túy không chút dục vọng khiến cô cảm thấy vô cùng an lòng.
Lúc Kỳ Hạ Cảnh nặng nề ngủ say, cuối cùng Lê Đông cũng chậm rãi sáp lại gần lồng ngực của người đàn ông, rúc vào lòng anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Lê Đông chui vào lồng ngực khiến người ta an tâm kia, bỗng cô nhớ đến hình xăm trên ngực Kỳ Hạ Cảnh, mơ màng hâm mộ.
Nếu có thể được anh đặt trong lòng thì tốt biết bao.